Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2018

Chương 15 - Quỳ gối

Đến trước cửa nhà, nó tự biến thân phận mà quỳ xuống. Nhà cậu chủ có cổng lớn bằng gỗ, cơ bản bên ngoài không nhìn thấy được bên trong, nên nó cũng không đặt nặng tâm lý.

Sau đó, cậu chủ mở cửa. Nó bò vào.

"Bây giờ, tuy con được xả nước nhưng vẫn phải phạt, do chưa đến thời hạn lại cầu xin."

Thế rồi cậu chủ chỉ đến một góc tường. Nó bò tới. Lúc này, nó thấy được, tại một là một thanh sắt dài, có hai cái còng đính ở dưới sàn, một trụ sắt khác dính chặt vào phần giữa, đưa thẳng lên, có chiếc vòng ở đỉnh đầu sắc đó. Ở trên trụ ấy, có hai chiếc còng sắc màu đen. Nó chú ý đến ở điểm giữa thanh sắc trên sàn, là một cặc giả có kích thước vừa, được nối dây bên trong thanh.

"Quỳ vào chỗ này."

Cậu chủ mở khóa hai vòng sắt trên sàn rồi cổ chân nó vào. Nó thẳng người. Cậu chủ đeo vòng sắc trên đỉnh trụ vào cổ nó, hai tay nó được cố định ra sau, đeo vòng sắt vào. Bây giờ, cả người nó như được hai thanh sắt cố định ở vị trí quỳ này, không nhúc nhích gì được. Cặc giả ở trung tâm thanh sắt đâm vào đít nó, do có bôi trơn ở đỉnh cặc giả nhưng vẫn rất đau. Nó chảy nước mắt.

Cậu chủ đeo lên ngực nó hai cái kẹp vú có thêm quả tạ nhỏ, làm cho nó đau buốt. Lúc này, cặc giả bật điện, bắt đầu đẩy ra vào trong đít nó. Nó rên ư ử. Tiếp đấy, nó được đeo một trùm đầu bằng da. Khi đeo vào, khoảng tối bao trùm lấy nó. Có điểm kỳ quái là, chỗ lỗ thở của lỗ mũi đều bị bịt lại. Tức bây giờ, nó chỉ thở được bằng lỗ nhỏ ở miệng. Nó vừa rên vừa cố gắng thở, cơ ngực căng cứng, có vẻ nó đang hoảng hốt. Cậu chủ nó, lại vô cùng hài lòng.

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2018

Chương 14 - Lo sợ

Dòng nước đang chảy ra thì nó nghe thấy tiếng bước chân, nó vội ẩn người xuống bụi cây. Con cặc của nó vì điều đó mà sợ đến teo lại, ngưng đái. Chiếc quần màu trắng ước nhẹp dòng chất lỏng màu vàng tanh khai dính chật vào người nó.

Thì ra lũ người đó đến tìm đồng hồ bị mất, nó nghe được như thế. Nó ở trong bụi rậm, sợ hãi họ nhìn thấy bộ dạng nó bây giờ, sẽ nghĩ nó biến thái, sẽ bắt nó đi mất. Nó sợ hãi. Một người đến gần bụi râ.j, nó run rẩy, nó khom người xuống trốn, nó không muốn bị nhìn thấy trong tình cảnh này chút nào. Nó càng sợ, tim càng đập, kẻ kia càng lại gần. Đến một lúc, kẻ đó dừng lại, rồi đi qua chỗ khác. Nó đứng cả tim, nó run rẩy. Nhìn xuống đủng quần, nó nhận ra, dòng nước đái lại chảy. Đúng với nghĩa đen, nó đã sợ đến đái trong quần. Do nó đang khom người xuống, nước đái xả ra, xuyên qua quần, đái lên người nó, lên mặt nó và có dính lên đầu nó. Nó nhận ra, thì ra nó sợ bị phát hiện đến thế, nó sợ đến độ tắm trong nước đái của mình.

Khi những người đó rời khỏi, nó mới đứng lên khỏi bụi cây, nó cảm nhận được, toàn thân nó đã ướt đầy nước đái. Và đến một lúc lâu sau, nó mới có thể ngừng đài được. Thì ra nó đã nhịn đái nhiều đến vậy, chính nó cũng ngạc nhiên.

Ngạc nhiên liên tiêp đến với nó, hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nó cảm thấy đua bụng, nó nhớ về viên thuốc mà chủ đưa cho nó uống. Nó bỗng hoảng hốt, nhưng chưa kịp nghĩa xong. Sau đít nó đã nhày nhày ướt ướt, nó biết đó là thứ gì. Nó ngửi được mùi, nó cảm nhận được, và nó nhìn thấy dấu vết. Lần này, nó khuỵu xuống thật sự, nó đã khóc, nó khóc rất nhiều. Nó - một con chó, hôm nay không những đái trong quần mà còn ỉa trong quần, thật đúng là lập được chiến công. Nhưng với thân phận là con người, đây là mộ cú sốc lớn, nó đã không thể điều khiển nhu cầu sinh lý của nó, trở thành một con chó không biết xấu hổ.

Tiếp theo, đống cứt ấy cùng nước tiểu in dấu qua chiếc quần trắng của nó. Nó phải trốn liên tục, nó sợ người khác nhìn thấy nó. Thế là cả buổi chiều tối đó, nó sợ hãi, núp trong bụi cây. Đến tận lúc mặt trăng tỉa sáng trên trời, một bàn chân đi đến bên nó.

"Chó, ngẩng lên."

Nó ngước mặt lên nhìn người phát ra giọng nói đó, không ai khác, chính là chủ nhân của nó. Bộ dáng nó bây giờ rất thảm, cả người đầy mùi khai, quần lại đầy vết ố màu vàng, sau đít lại dính đầy cứt, thật thảm hại, thật dơ bẩn.

"Đứng lên."

Nó nghe theo lời cậu, đứng thẳng người. Cậu chủ lấy chìa khóa, mở khóa thắt lưng quần cho nó.

"Bây giờ con có hai lựa chọn. Sủa một tiếng là mặc thế này đi về, sủa hai tiếng là ở trần đi về."

"Gâu gâu."

Nó đâu có điên mà chọn vế một, nó không thể đi về với bộ dạng này được, nó thật sự sợ hãi. Còn vế sau, cũng rất nguy hiển, lỡ ai thấy nó thì sao, nhưng, vẫn đỡ hơn vế một, nó hy vọng đây đã tối, sẽ không ai nhìn.

Nó được lệnh, chạy vội ra bờ sông, rửa sạch đóng ô uế. Nó quăng bỏ bộ đồ vào sọt rác nhỏ, rồi trần truồng đi đến chỗ cậu nó. Thoát khỏi bộ đồ đó, nó mới cảm thấy thoải mái, nó sợ hãi cảm giác mặc đồ chỉ toàn thứ dơ dáy, thà nó ở trần như một con chó còn hơn.

Con chó được cậu chủ nó khóa cặc lại, cái khóa kim loại lần này nhỏ hơn cái bấy lâu nó mang một chút, nhưng vẫn vừa với nó, không quá khít. Cậu chủ nó lại kẹp hai vú nó bằng kẹp sắt, nó đau đớt nhưng chả dám phản kháng, nó chỉ hơi run người. Rồi nó trần truồng, leo lên xe cậu chủ, chủ nó trở nó về.

Trên đường về, nó trần như nhộng, ngồi ở yên sau. Nó sợ người ta thấy đến độ cặc nó chảy nước trong khóa, vú nó cứng ngắc, cả người thì lạnh phát run. Nó cầu mong rằng, nơi đây vắng vẻ, không bóng ai, để nó có thể an toàn, không ai biết nó biến bản thân thành con chó, phục vụ dưới háng đàn ông.

Chương 13 - Giữa bãi hoang

Trên chiếc xe mô-tô, một nam thanh niên mặc quần tây trắng, ôm vào người lái. Nhìn chăm chú, ta sẽ thấy, chiếc quần tây ấy ôm sát vào nam thanh niên, giữa đủng quần cậu ta, dường như có gì đó nhô lên.

"Xuống."

Nó nghe theo lời cậu chủ, rời khỏi xe. Lúc này, nó lấy mắt kính ra, thì phát hiện đây là một nơi đất trống, mọc đầy cỏ dại, cây dại, kề bên là một con sông. Hẳn đây cách thành phố rất xa, nó cũng chưa từng đi đến nơi đây.

"Uống."

Cậu chủ đưa nó một viên thuốc màu trắng, ép nó uống. Tiếp đó, đẩy vào miệng nó thêm hai chai nước. Con cặc đang mắc đái, mà hết chai này đến chai khác thì làm sao nó chịu nổi. Nhưng nó đành phải uống, đây là lệnh của chủ nó mà.

"Bây giờ là 6 giờ chiều, sau 5 tiếng nữa cậu sẽ quay lại, tức 11 giờ, ngoan ngoãn ở đây."

Nghe xong lời nói đó, nó hoảng sợ, con cặc nó mắc đái, nhú cứng trong quần.

"Ưmm..con...con...muốn...đái...ạ!"

"Trong khoảng thời gian đó, làm gì thì tùy con. Cậu đi."

Mặc kệ câu van xin của nó, cậu chủ lên xe, phóng một mạch đã mất tích, bỏ lại nó một mình nơi vắng vẻ.

Dù đã là 6 giờ chiều, nhưng nơi này lại vắng, không có xe qua lại hay ngôi nhà nào, tức là đây không phải gần đường đi vào thành phố, nó dường như tách hẳn nơi đâu. Nhìn lại bộ dáng nó xem. Hiện tại, nó mặc chiếc quần có thắc lưng bị khóa, con cặc nó thì cứng ngắc, nhu nhú một cục trong chiếc quần, cổ thì vẫn còn đeo vòng, tóc, lông mày bị cạo sạch, nó chả thể đi ra đường lớn với tình hình này. Với lại, từ ngày làm chó cho chủ nó, toàn bộ giấy tờ chứng minh, thẻ, quần áo này nọ đều bị tịch thu hết, lỡ như tìm người giúp, thế nào cũng bị nghi ngờ, xa lánh, thậm chí là báo cảnh sát.

Cơn mắc đái nó lại xuất hiện, thúc giục nó đái. Con cặc nó như muốn xé quần vươn ra. Con người trưởng thành có cái hay, họ luôn có nhận thức rằng, cái gì nên cái gì không, và tất nhiên, họ sẽ không đái trong quần. Nó cũng vậy, nó cũng là con người, nó không thể làm chuyện như vậy. Con cặc nó dù có mắc đái, nhưng chả thể nào làm chuyện đó được.

Nó biết mục đích của chủ nó cho nó mặc quần tây có khóa này là để nó đái trong quần, cho nó nhận thức thân phận nó. Nhưng hiện tại, trí não nó đang ngăn cản nó không được làm vậy. Nó đau đớn vì cơn nhịn. Nó tiến gần lại chỗ bụi cây gần bờ sông, nó sợ người khác nhìn thấy nó. Lúc này, nó phải lựa chọn giữa việc có thể đái và giữ tự trọng.

"Mày là chó, mày là chó, mày mắc đái, mày có thể đái trong quần, vì mày là chó."

Nó tự thuyết phục bản thân nó như thế. Hiện tại, nó đã quá mắc đái, như cầu sinh lý cần được giải quyết, nó không thể vì những thứ tự trọng không ăn được mà tự làm khổ chính nó. Nó tự nhận thức nó là chó, để nó thoái mái mà đái ra.

Sau bao lần tự nói, nó đã đái được. Dòng nước đái vàng khè thoát khỏi cọ cặc nó, đái vào lớp quần màu trắng của nó. Ní cảm nhận được, bên trong háng nó, đùi nó đang có dòng nước ấm chảy, dòng nước ấy lại đái xuyên qua quần nó, nó ngửi thấy mùi khai của chính mình. Cái quần màu trắng dần dần ước nhẹp và ố vàng. Nước mắt nó chảy ra, đây là nước mắt sinh lý, nhưng nó biết, nó đã từ bỏ thân phận làm người của nó, chịu khuất phục, trở thành một con chó không có lòng tự trọng.

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2018

Chương 12 - Ba ngày thông cặc

Kể từ hôm đó, con cặc của nó bị khóa trong cái khóa kim loại, cái khóa này nhỏ hơn trước nhiều, ấy mà chưa hết, giữa cái khóa còn có một ống thông cặc, làm cho nó luôn đau buốt đầu cặc. Cũng vì cái ống đó, cặc nó không thể giải phóng.

Lúc bắt đầu khóa, nó chưa cảm nhận gì nhiều. Nhưng đến khi được chủ nó kích thích, nó cảm thấy nứng, con cặc bị khóa đã đau, nay lại bị thông cặc, lại càng đau thêm, trong cơn nứng, cặc nó cứ muốn phá bỏ cái lồng sắt chết tiệt ấy, muốn phá bỏ nó để giải phóng, để bắn tinh. Nhưng nào có được như ý nguyện, nó tất nhiên là không phá vỡ được lồng, và còn bị cạ đau hơn.

Con cặc nó đau đớn vì cơn nứng tình. Nhưng khi cơn hứng tình qua đi, làm nó đau khổ hơn chính là cơn mắc đái. Đái ăn ỉa là quyền của con người, nhưng giờ đây, đến cả đái, điểu cơ bản này, cậu chủ nó đã tước đi mất. Nó bị thông cặc đồng nghĩa với việc không đái được, cặc nó đau, muốn được đái vô cùng. Nhưng nó lại không dám cầu xin chủ nó, bởi ngày đầu tiên, khi cầu xin, chủ nó đã đánh nó rất nhiều roi trên lưng, giáo huấn nó rằng, nó là một con chó nô lệ, không có quyền đòi hỏi chủ nhân của nó phải làm theo ý nó.

Hai hóng đái của nó như muốn nổ tung, và đến khi tức nước vỡ bờ, nó đã khóc lóc van xin cho được đái, đó cũng chính là vào chiều ngày thứ ba. Chủ nó như biết được nỗi đau của nó, liền cười cười, ra lệnh nó uống ba chai nước đái. Nó mắc đái, lại phải uống nước đái, thật trớ trêu thay. Nhưng mặc kệ, vì nó biết nó sắp được chủ cho đi đái. Cái bụng nó giờ căng lên, chỉ chứa hoàn nước đái.

Chủ nó đưa nó đi thay đồ. Đây là lần đầu tiên sau bao ngày làm chó nó được mặc quần áo.

"Bây giờ tháo khóa, nhưng phải nhịn đái, nếu đái liền thì sẽ có phạt, biết chưa?"

Chủ nó nói thế, nó đã nhịn được ba ngày, thì nhịn thêm một chút có làm sao, nó gật đầu. Chủ nó mở cái khóa cho nó, rút ống thông tiểu ra, nó muốn rỉ nước, nhưng biết được, nếu nó làm vậy, có lẽ phạt sẽ khủng khiếp hơn, nên nó nhịn đái. Chủ nó mặc cho nó một chiếc quần tây màu trắng, không vỏ quần lót bên trong, quần này lại ôm sát vào người nó, ôm trọn con cặc mắc đái của nó. Chủ nó tiếp theo đeo cho nó thắt lưng, rồi đến mốc nối của thắt lưng, anh ta dùng một chiếc khóa, khóa nó lại, như để nó không thể cởi quần. Rồi cậu cho nó mặc áo.

"Theo cậu."

Cậu dẫn nó ra ngoài, đây cũng là lần đầu nó được đứng, kể từ lúc làm chó, nó cảm thấy không quen, nó muốn bò dưới chân cậu hơn. Chủ nó đeo cho nó một chiếc kính đen, cơ bản là lừa người, bởi trong kính cũng toàn màu đen, che mất tầm nhìn của nó. Bảo nó đeo khẩu trang. Rồi chủ nó sửa soạn cho mình, cùng nó lên xe moto, chạy đến một nơi mà nó không biết. Trong lúc chạy, nó phải nhịn cơn mắc đái, vừa đua khổ, vừa vui sướng biết bao.

Mục Lục

MỤC LỤC [30/10/2018 - 01/12/2021] Hợp đồng Bạo dâm  Chương 1 - Làm quen Chương 2 - Ngày đầu gặp mặt  Chương 3 - Hình thức  Chương 4 - Khóa c...