Không gian trong hầm tối đen như mực, bốn bề là các bờ tường chắc chắn, tuy cái hố không to nhưng vẫn dư sức kẹp chặt ba người đàn ông trưởng thành. Đầu gối cả ba bị ghì chặt, quỳ trên đáy hầm, con cặc bị đâm ống thông sâu vào trong, hai hòn dái bị quấn dây, siết rất chặt, cùng với dây chun ở đầu khấc, nối lại với nhau rồi nối vào nút tròn ở giữa cả ba. Sợi dây khiến con cặc bị kéo căng ra, nó như muốn kéo dãn con cặc lẫn dái khỏi kẻ bị hành. Cái ống thông thì đâm tít sâu vào bên trong, bên trong đầu ống còn có một con cặc giả nhỏ và tinh vi, kích thước đủ để các nô lệ kích thích, liên tục đẩy ra vào bên trong lỗ tiểu, cái lỗ cặc đầy nam tính của một thằng đàn ông nay cũng bị địt như cái lồn chó cái. Để tránh các nô lệ vì tích nước nhiều quá mà vỡ bụng, trên con cặc giả đó có một lỗ không to mấy, có lực hút vừa phải, chỉ cần những người này mắc đái, rặn nước vừa ra thì nó ngay lập tức hút liền, đưa về bình chứa.
Con cặc đối với một người đàn ông rất quan trọng, nó không chỉ thể hiện ở mặc tinh dục, là người đi chinh phục mà còn thể hiện tôn nghiêm, là bản năng của giống đực, đại diện cho chính họ, con cặc càng dũng mãnh, kỹ năng càng thượng thừa thì người đó càng đáng giá. Nhưng đối với những thằng đàn ông từ bỏ quyền làm người, một mực làm nô lệ, làm một con chó thì con cặc của chúng nó là vô nghĩa. Thứ đồ chơi ấy đối với chúng nó là một phế vật, bởi đã hoàn toàn thuộc về chủ nhân của chúng, chúng có cặc hay không thì đều đái được cả, còn việc bắn tinh hay không, chúng đâu có quyền quyết định. Một vài người có sở thích thiến nô lệ, thường họ nghĩ, bản chất con người của nô lệ nằm ở bộ phận sinh dục, khi thiến đi, tức là tước bỏ bản năng người của nô lệ, rồi từ đó biến đổi cơ thể nô lệ dần dàn, để chúng không thể trở về cuộc sống trước khi nữa ở cả tinh thần và thể xác, một phần cũng thể hiện tính chinh phục của giống đực với giống đực, nhìn thằng đàn ông như mình nhưng lại không có cặc, cảm giác rất kích thích. Mặt khác, những người giữ cặc lại cho nô lệ thường thích thú tra tấn thứ này, tùy vào mục đích mà có các kiểu tra tấn khác nhau, có thể là giữ cho cặc nguyên vẹn, có thể là xẻ cặc thành các mảnh riêng lẻ, có thể là đeo khuyên hay đơn giả hơn là cắt từ từ, dã man có, sung sướng có, chung quy, nô lệ thì phải luôn tuân theo chủ nhân, con cặc đó có còn là của nó đâu, nó sung sướng hay đau khổ đều do chủ nhân định đoạt.
Ngoài việc sục cặc, đâm sâu vào lỗ cặc cũng là một cách gây sướng, giống như đâm lỗ đít, lỗ cặc đâm nhiều lần cũng sẽ giãn ra, từ đau sẽ thành sướng, nhớ mãi không quên. Ví như bọn nô lệ dưới hầm này, đít thì bị một ống kim loại thọc thẳng vào, mở toang ra, ở giữa là con cặc giả đâm liên hồi, lỗ đít không khép lại được mà còn bị đâm liên tục, sợ rằng khi hết ngày, cái lỗ đã như hố đen. Không những bị đâm ở lỗ đít, lỗ cặc còn bị đâm, đâm tới độ mấy con chó này chỉ muốn phóng thích cho đỡ cơn sướng nhưng nào được. Nói chứ, ngoài Nhân ra thì hai con còn lại, ba ngón tay đưa ra vào cặc là bình thường, nên ống thông cặc của chúng cũng lớn hơn Nhân, Nhân chỉ hơn ngón tay một chút.
"Ưmmm..."
Nó mở mắt sau cơn mơ màng. Vòng cổ vừa kích điện vào bắt nó phải tỉnh táo, tình trạng này đã lặp đi lặp lại nhiều lần, cứ mỗi khi nó lim dim chuẩn bị vào giấc mộng, nó ngay lập tức bị giật như nhắc nhở, mày không được ngủ, mày phải thức để chịu phạt. Thật ra nói ngủ thì cũng không đúng lắm, vú thì bị dây buộc kéo căng ra, con cặc vừa bị kéo vừa bị thông lỗ, lỗ đít thì chả được yên, tìn trạng thế này ai lại ngủ nói, còn điều kiện ngoại cảnh nữa, chỉ do mệt quá thôi. Nói về ngoại cảnh, cái hầm nhốt nó, thì nó đã ngâm thân từ chân đến miệng toàn là nước đái và phân, phân thì nổi lềnh bềnh trước mắt, nước đái thì đầy ấp, đầu thì ước nhẹp, bởi khi ống đổ nước thải vào đặt trên cao hơn đầu nó, khi xả vào, tất nhiên sẽ chảy ngay đầu. Thật ra thì cứ một chút, nước thải lại chảy ra, lý do ư, vì miệng nô lệ không khép được, nước thải lại đổ vào ngang mức miệng, tất nhiên là chúng tự nhiên tràn vào họng của bọn nô lệ, rồi thì vô tình, tất cả đều chạy tọt xuống bụng, nước thải chạy vào bụng nô lệ thì mực nước thấp xuống, ống đổ nước thải lại thải nước cho mực nước dâng lên, việc đó cứ tiếp diễn như thế đấy.
Nắp hầm căn bản là các rào chắn bằng thép, có những lỗ nhỏ li ti để thoát khí, tuy vậy, mùi khai nồng của nước đái vẫn áp chế không khí trong lành lọt vào, bọn nô lệ chỉ cảm giác được, dường như chúng đang ngửi mùi khai để sống thay vì khí oxi.
Nó nhìn đống thứ lềnh bềnh trước mặt, nếu là trước đây, có lẽ nó đã nôn thốc nôn tháo khi có thể, hoặc ngất đi, nhưng giờ đây, nó cảm thấy hơi rơn tí, phần còn lại là thích thú. Trải qua nhiều lần uống nước đái, ăn phân của cậu chủ, tái chế chất thải bản thân, liếm bồn cầu mỗi ngày, nó tự giác xem bản thân như một bồn cầu sống, mà bồn cầu thì cần có chất thải, đây là điều đương nhiên, chả có gì ghê tởm hay đáng ngại. Miệng bị khóa cho mở to, cái lưỡi nó chẳng an phận, cứ luồng qua lách lại một cách thích thú, giống như một vận động viên bơi lội thứ thiệt.
Con cặc bị thông không bao lâu đã trào ra nước đái mất kiểm soát, bây giờ nó cũng đã thấm thía, được đái đã là vinh hạnh của một con chó như nó, bắn tinh gì đó, thật xa vời. Bởi có nhiều khi, khi phạt, cậu chủ sẽ bịt lỗ tiểu của nó, nước đái ra không nổi thì quằn quại chết được khi đái được, đó như là một ân huệ. Còn bắn tinh ấy à, nó cảm giác, dù nó sướng đến thế nào, cậu chủ không muốn nó ra là nó không ra được, tựa bây giờ, nó sướng quá mức thì cũng chỉ có đái xè xè, không đủ để bắn tinh, ống dẫn tinh có lẽ đã bị chặn lại từ khi nào rồi.
Đôi mắt không bị che kín, nó nhìn xung quanh, đối diện nó và hai nô lệ khác, chệch nhau tí, bên phải là Jack, bên trái là Duke. Duke nhìn có vẻ hưởng thụ, nút ọt ọt dòng chất thải, thật nghi ngờ, một sức khỏe yếu như sên mà Duke lại nhiệt tình như vậy, không khép lại miệng được nên ra sức lùa bằng lưỡi, nhìn phấn chấn hẳn. Giờ không có quá nhiều quấy rối, nó mới nhìn rõ lại Duke. Dù cả thân người chìm trong nước nhưng nói trắng ra, Duke chỉ nhỏ bé so với hai nô lệ của Cường mang theo, chứ so với Nhân, Duke là một gã cao to. Chiều cao gần mét tám của Nhân khi đứng gần Duke cũng chỉ tới miệng, thì hẳn Duke cũng ngoài mét tám, nó để ý từ lúc leo nuối, chứ những khi khát, có con nô lệ nào dám đứng thẳng người. Duke ở bụng có cơ nhưng không lộ rõ, thân hình đúng kiểu vừa người, không mập cũng không quá cơ, không mang lại cảm giác ốm yếu chút nào, chắc sức anh ta yếu là do anh ta không vận động nhiều, có lẽ vậy.
Nhìn qua Jack, nó cảm thấy Jack quen lắm, dường như đã gặp ở đâu đó. Thân hình to lớn hơn so với Duke nhiều, thật ra buồn chán thì có thể đọc mấy dòng chữ trên người Jack, những dòng ấy đủ khiến một con chó dâm như nó nứng, nó cảm thấy, cậu chủ với nó chỉ là dơi ngắn hạn mà nó đã mê như thế, nó đã bị huấn luyện như bây giờ, thì gặp nhau lâu dài, nó có giống như Jack không, bị xăm nhiều chữ lên người như thế.
Vào lúc lặng như thế này mới đủ làm nó tỉnh táo, nó bắt đầu suy nghĩ. Nhìn bề ngoài giống như là làm chó quên ngày quên đất nhưng thật ra, nó biết nó còn bao nhiêu ngày là trở về làm người. Dục vọng chím tất cả thời gian, lý trí nó thì vẫn chưa hoàn toàn lung lay, nó cảm giác, bản thân chưa thể buông bỏ được. Bản chất nó là nô lệ đấy, nhìn những nô lệ mà nó tiếp xúc, nó biết nó là một phần trong đấy, nó thích khung cảnh bị trói buộc hành hạ, nhưng, nó không hoàn toàn muốn như vậy. Nó đinh ninh rằng, nó cũng phải sống như bao người, hoàn thành học vị, có công ăn việc làm, có một mái ấm gia đình riêng, bình thường như bao người mới tốt. Dù niềm yêu thích nhen nhóm từ những năm cấp hai, nắm ba thì sao, nó vẫn cố nén, nó nghĩ bản thân như thế thật kỳ quặc, nó muốn mọi chuyện đều đi theo quỹ đạo có sẵn, nó không muốn có nhiều khác biệt quá, nó quá nhát trong việc lựa chọn. Nói đi thì cũng nói lại, cơ bản là nó sợ, nó nhát, nó nhìn thấy bao nô lệ bị chủ nhân bỏ rơi qua các tin tức nó đọc được, nó nhìn nô lệ thân tàn ma dại, nó sợ bản thân nó sẽ như vậy, giao phó hết cho một chủ nhân, rồi khi hết giá trị thì bị quăng đi như một bọc rát. Vừa sợ vừa tận hưởng cảm giác đó làm cho phát như muốn phát điên, bởi thế, khi vừa xong một năm ở Đại Học, dù muốn dù không, tâm can nó vẫn thúc đẩy nó, bảo nó rằng, nếu nó không sống một lần với đam mê, nó sẽ hối hận. Nó cũng nghĩ, ừ thì thử một lần, sau tất cả quay về quỹ đạo, đơn giản vậy.
Đúng như ý nguyện, nó gặp được cậu chủ, người đó chăm sóc nó, huấn luyện nó thành một con chó cái thực thụ. Ngày tháng dần trôi qua, bỗng nó lưu luyến lắm, muốn làm chó tiếp lắm, nhưng, còn cuộc sống mà nó hay tưởng tượng lúc nhỏ, bên bàn ăn có người vợ cùng các con thì sao, rồi xã hội sẽ đối với nó thế nào, nó cứ lòng vòng trong hố đen. Gánh nặng trên vai không có, ba mẹ không còn, người thân quá xa đến nổi xa lạ, bạn bè thì cũng không quá nhiều, biết mặt thì đông, thân nhau thì ít, nó cơ bản chả có gì để lo nghĩ, nhưng nó cứ luôn như thế, suy nghĩ viễn vông, rồi tự làm khó bản thân.
Thứ làm nó trăn trở nhất không phải là ở tâm lý mà ở cơ thể, với một cơ thể dâm đãng như thế này, liệu nó còn tự tin bước đi như một thằng đàn ông nữa không. Nó quen với việc bò bằng bốn chi, con cặc dễ dàng cương cứng khi chỉ nhìn vào đũng quần người khác. Khi mặc quần áo trong những lần đi dạo, nó phát hiện, nó thích cởi sạch đồ hơn, nó muốn thả rông, như thế thật thoải mái. Tất cả có thể sửa được, riêng việc nó chỉ lên đỉnh được khi đâm đít hay thông cặc thì rất khó, bởi đây đã trở thành ngưỡng sướng của nó, dù nó có thể thủ dâm đi nữa, nó sẽ mãi mãi không thể thỏa mãn bản thân, tư vị dục vọng này một khi nếm thử sẽ không bao giờ quên, hiện tại, nó vẫn chưa hiểu được đâu.
Toàn cảnh trên ngọn đồi này bao gồm một căn nhà gỗ, phía sau nhà là một ngôi nhà xám xịt, rất giống một cái kho, bên trái ngôi nhà là một cái xưởng bó hoang được làm thành nông trại cho gia súc, trước chuồng xa xa là một hồ nước nhỏ, phía sau chuồng là hệ thống nước thải, còn bước vài bước nữa sẽ đến khu rừng âm u được che phủ bởi táng cây xanh, đi về hướng bên phải ngôi nhà ta gặp ngay cột trụ nối với đồi bên kia, đối diện với ngôi nhà là lối dẫn đường. Căn nhà gỗ có hai tầng, tầng một gồm một phòng khách, ba phòng ngủ và phòng bếp, tầng hai đơn giản hơn, có năm phòng ngủ, thế thôi, diện tích đủ lớn dư sức chứa một cái kệ treo ngược nô lệ.
Nhà kho kế bên không nhỏ chút nào, được chia hẳn hoi thành hai tầng, tầng trên là một khoảng rộng, một nhà vệ sinh chung có năm bồn cầu chòm hỏm có gắn sẵn vòi xịt, xung quanh được xây bằng cửa kính xuyên thấu tức người ngoài có thể nhìn rõ ràng người bên tronh và ngược lại. Đây là nơi ở của các nô lệ mặc đồ da phục dịch, số lượng có thể thay đổi tùy lúc, có khi năm đứa, có khi lại lên tận hai mươi đứa, nơi này vẫn chứa đủ. Thật ra bồn cầu đôi lúc lại không cần thiết mấy, bọn nô lệ này có thể tái chế qua lại cho nhau, chủ yếu thải ra là khi đây không còn là sản phẩm tái chế lần đầu, chả ngon nữa nên bỏ đi. Bên cạnh đó, trên đây cũng chia thành từng chuồng, diện tích nhỏ hơn nhiều so với tầng lưới bởi không có vòi tắm, bù lại chỗ nằm xuống lại thoải mái hơn, được lót đệm đàng hoàng, ngủ co chân như nhau nhưng nơi đây lại ngủ sâu hơn.
Ở góc phòng chính là năm máy thức ăn tự động, mỗi nô lệ có một thố thức ăn riêng, khi đến giờ thì đẩy vào máy thức ăn, các viên thức ăn sẽ tự đẩy ra. Qua nhiều lần cải tạo, thức ăn của nô lệ cũng tương tự như thú cưng, gia súc. Các rau củ thịt, dinh dưỡng được ép thành viên theo quy trình sản xuất thức ăn cho chó, hình thức và mùi vị chẳng khác gì nhưng lại cung cấp năng lượng đủ cho người trưởng thành, bên cạnh đó, nô lệ còn dùng dịch dinh dưỡng nước cùng nước thải ở các máy đối diện, bên cạnh thành phần dinh dưỡng chủ yếu thì chất kích dục cũng không thể thiếu được, nô lệ sẽ mãi trầm luân vào vũng bùn dục vọng, mãi mãi không thoát ra được dù trong những sin hoạt đơn giản nhất.
Nói qua tầng 2 thì trở lại tầng 1, nơi đây chia làm hai gian, một lớn để cho các nô lệ như Nhân ở mấy ngày nay, gian nhỏ làm thành một kho, cung cấp lương thực cho những cá thể nơi đây, bao gồm cả máy lọc nước được đặt dưới lòng đất để lấy nước từ con thác trong khu rừng âm u. Ngoài ra, còn nhiều ngóc ngách của nơi đây, mắt người thường khó mà thấy hết.
Vầng trăng dịu dàng dần bị bầu trời xanh làm lu mờ, ánh dương của mặt trời chiếu rọi bắt đầu một ngày mới. Khi tia sáng rực rỡ nhất, mạnh mẽ nhất cũng là báo hiệu cho sự tàn lụi của sau này, ngôi sao rực lửa từ lúc nào đã nấp phía sau dãy núi hùng vỹ, ánh trăng một lần nữa thống trị bầu trời. Hai mươi tư giờ sắp trôi qua hết nhưng các chủ nhân vẫn chưa có ý định mở nấp hầm chứa chút nào.
"Cũng đến giờ rồi nhỉ?"
Cường nhìn đồng hồ, gõ cốc cốc lên mặt, không thể hiện một chút nôn nóng nào, giống như đang nói một chuyện thường ngày mà thôi.
"Đợi bọn chúng xong đã."
Nói rồi, Nam hướng mắt về phía khu rừng, các nô lệ thắng cuộc đang tranh giành nhau trong khu rừng kia, một trận chiến giữa các con chó mà không phải là đàn ông, chúng đang thi nhau xem con nào không là đàn ông, Nam chậc lưỡi, suy nghĩ đến mấy hũ của quý trong kho của anh, thiến chó là cách nhanh nhất chứng minh chúng không phải đàn ông, khỏi cần rắc rối chi, cơ mà như này thì cũng thú vị.
Dương và Thiên lúc này đang đi giải quyết một vài việc nên chỉ còn Nam cùng Cường nằm dài trên ghế nghỉ dưỡng, nhìn lên màng hình định vị cùng ghi âm, quan sát các "bé con" từng chút một.
Cách nơi đây trăm cây số, Sài Gòn, tại một góc xéo của một cửa hàng bách hóa đang có chuyện vui.
"Minh, hay là bỏ qua cho tao được không?"
Một thanh niên mặc quần tây đen, áo sơ mi xanh đang đứng đối diện với ba thanh niên khác, giọng nói run run, chân hơi khép lại, từ dáng vẻ có thể đoán ra họ đã lên đại học rồi.
Người tên Minh đứng ở giữa, Điền đứng bên trái anh còn Vũ thì đứng bên phải, cả ba đang chơi đùa bạn cùng phòng - Tân một chút.
"Năm mươi triệu chẳng phải con số nhỏ, giờ mày làm như mày hứa thì xem như xóa, còn không thì tao điện tới ông bà già mày."
Tân nghe được lời Minh nói mà suy nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình. Vì thua cá độ đá banh, Tân thiếu nợ đám bạn một số tiền, tiền nhà gửi lên nó cũng đã ăn chơi cả rồi, còn xu nào đâu mà trả, gọi về nhà xin thêm thì cha nó sẽ đánh nó chết thôi. Lúc này Minh đề nghị giúp nó có cách trả nợ khác, đó là làm theo lời Minh, mỗi lần thực hiện trừ tiền theo mức độ khác nhau.
Nó sợ làm những việc phi pháp nên nó cứ trốn tránh, nhưng qua một tuần, trong một lần gọi điện thoại, ba nó đã nhắc về thằng Minh, dù chỉ là chuyện linh tinh nhưng nó đã hoảng sợ, nó nhanh chóng tìm bọn thằng Minh thương lượng, chấp nhận lời đề nghị của chúng.
Thật ra nó thấy việc làm có vẻ nhẹ nhàng, dù có hơi ba chấm. Như ngày hôm nay là ngày đầu, bắt đầu là buổi sáng, chỉ cần giặt quần lót cho cả bọn, nó đã được trừ hẳn năm trăm nghìn. Sau buổi cơm trưa, lúc 12 giờ, thằng Điền bảo nó không được đi vệ sinh đến bảy giờ tối, mỗi giờ phải uống một chai nước, sẽ trừ cho nó hai triệu, nó cảm thấy nó làm được, chắc chỉ là trò đùa dai.
Mọi thứ nó nghĩ quá đơn giản, việc nhịn đái thật khó, còn phải uống nước thêm vào, kết quả hiện tại thì tay nó cứ bụm cặc, chân run như cày sấy.
"Lột hết đồ ra trừ một triệu, hoặc tao điện cho cha mày."
Thằng Vũ lắc lắc cái điện thoại trước mặt Tân, nó nhìn xung quanh, nơi đây xe cộ qua lại, còn có tiệm bách hóa người người ra vào, nó làm sao mà dám.
"Tụi bây... tụi bây..."
"Làm hay không?"
Giọng thằng Minh đanh thép, thằng Tân thấy được thái độ như thế, nó không dám phản kháng nữa. Người thanh niên đứng nép mình, cởi từng phụ kiện trên người, từ chiếc áo sơ mi đến quần tây, cởi hẳn đôi giày, níu kéo quần lót một chút, kết quả cuối cùng nó cũng phải cởi ra, tay bụm cặc, cả người trần như nhộng giữa các ánh đèn xa hoa.
Gau gau Cau train dog nhu vay duoc ko a? 0917566265
Trả lờiXóaHóng chap mới quá đi
Trả lờiXóa