Trải qua thời gian lắng đọng, trong mỗi chính con người đều có sự thay đổi nhất định, không chỉ về ngoại hình mà còn ngay cả tâm hồn của họ. Đối với nô lệ, điều này không là ngoại lệ dù chúng nó đã mất đi một nửa tư cách nhân loại của mình. Một nô lệ sau khi tiếp thụ được những gì mà chủ nhân dạy, ít nhất thì đã có chuyển biến khác biệt. Lấy ví dụ, trước khi bước vào con đường làm nô lệ, Nhân chỉ có ngoại hình được xem là tạm được, bờ vú không quá lớn cùng vòng mông không có gì nổi bật, nhưng khi có được những bài tập kèm theo tra tấn, giờ đây vú nó đã trở nên to thấy rõ, có thể lộ cả núm ti khi mặc chiếc áo sơ mi trắng hơi bó người, còn lúc nó mặc quần tây thì không cần nói đến, bờ mông nó căng lên nhìn rất ngon lành.
Ngoại hình Nhân được cải thiện cùng với tâm trí của nó đã được duy trì liên tục suy nghĩ về tình dục. Chiếc áo sơ mi đồng phục nó từng mặc bây giờ đã có phần chật người, bó ngay vòng một đang phát triển của nó, ẩn hiện lên cái kẹp vú bằng kim loại, chiếc kẹp tuy nhỏ mà lại được trang bị răng cưa bấu sát không tha. Không chỉ ẩn hiện hai chiếc kẹp vú, lớp vải trắng mỏng nào có che đậy hết được những sợi dây đang chằng chịt bên trong, từng sợi từng sợi đỏ thẫm như mạch máu mà quấn quanh người nó, siết chặt đến độ da thịt nó sắp ứ cả máu ra. Theo mấu trói của dây, dễ dàng nhìn thấy được nút thắt nằm ngay hang nó, tại nơi tam giác đó, con cặc của Nhân đang kêu cứu. Con cặc cương cứng thành một túp lều hiện rõ bên ngoài chiếc quần âu màu xám sáng, thay vì bị khóa trong lồng, cậu chủ nó đã đẩy một chiếc thông tiểu có những mắc tròn to nhỏ vào trong đường tiểu, rồi lại dùng dây chun siết vào trứng dái nó, cậu thoa chất kích dụng lên ống thông nên con cặc của nó đâu thể nào xìu xuống vì đau được, cứ cương cứng đến chảy cả nước. Khoan nói đến những món mà nó mang đã, tâm trạng Nhân bây giờ đang vô cùng rối loạn.
Nó là một nô lệ, nó chắc chắn điều đó, từ khi gia nhập cuộc chơi này thì cậu chủ luôn không ngừng nhắc cho nó nhớ về thân phận của nó, nhưng bây giờ, nhìn xem, nó đang làm những gì đây?
“Ưmmmmm…”
Một nhát roi được vung lên cao rồi hạ xuống trong chính bộ ngực đang mang chiếc áo sơ mi hở cúc, chuyện đáng nói rằng, nó không phải là người hứng chịu nhát roi sướng tê người đó và cậu chủ của nó cũng chẳng phải là chủ nhân của vết đánh kia. Chẳng ai có thể ngờ, nó chính là người đang cầm roi, cầm roi quất một nô lệ vô cùng xa lạ. Đúng vậy, cậu chủ nó bắt nó hành hạ một thằng nô lệ khác ngay trước mắt cậu ấy, bắt nó thể hiện uy quyền của một chủ nhân, điều mà nó vĩnh viễn không thể mơ ước trở thành.
Trở lại vào lúc cậu chủ và nó vừa trở về đến nhà, cậu không cho nó ngủ, nó tưởng là sẽ có một màn tra tấn cực kỳ mãnh liệt nhưng không, cậu chỉ đơn giản là ra một xấp giấy có 356 câu trắc nghiệm, nội dung xấp giấy này chính là những điều nó đã trải qua trong suốt ba tháng này. Lúc ấy, nó cảm thấy xấp giấy đó quá vớ vẩn, nó đã mạo phạm mà hỏi cậu một câu.
“Dạ, cậu cho con xin hỏi là những tờ giấy này có lợi ích gì ạ?”
Nhìn cái đầu đang dần mọc tóc lại của nó, cậu chủ mở điện thoại, chỉ vào hai ô trống chưa được đánh dấu X, đó cũng chính là hai ngày còn lại trong thỏa thuận của nó và cậu.
“Hai ngày này sẽ khác biệt với những ngày trước đó, cậu muốn con và cậu cùng đi đến một quyết định.”
Sau khi cậu nói xong điều này, vào giữa đêm, cậu đuổi nó ra trước cổng nhà, mang theo xấp giấy rồi bắt nó làm ngay trước đường lộ lớn. Có đèn ngay cổng rọi sáng cho nó, nó dường như không sợ con đường có xe chạy qua lại này mà vô tư đánh dấu từng đáp án một. Trải qua gần ba giờ đồng hồ, khi mặt đất đã ướt nhẹp vì nước đái từ cặc nó chảy ra, nó cuối cùng cũng đánh đến câu 355. Nó quỳ suốt ba tiếng, để xấp giấy lên chiếc ghế đá trước cổng rồi làm, không dám dời đi dù cho là mắc đái đến cỡ nào. Đánh vào câu 356, đầu nó ngã gục lên trên ghế đá, mắt nó lim dim buồn ngủ hẳn đi. Lúc này xe qua lại nơi đây cũng nhiều lên, không còn là những xe tải chở hàng mà đã có những xe con dầy đặt. Nó có phần run rẩy, không còn tự tin nữa vì nó vẫn sợ nó sẽ bị lộ diện trước mắt của người ngoài, nhưng đầu óc bây giờ của nó thì lại trở nên quá mệt mỏi.
Vào lúc này, cánh cổng mở ra, cậu chủ nó cầm lấy xấp giấy đánh dấu của nó bỏ vào trong túi quần tây, cậu khuỵu xuống rồi bế nó lên, cậu ôm con chó cưng đã mệt mỏi của mình vào lòng và đi vào nhà, cậu bỏ nó vào bồn nước ấm đã được pha sẵn, còn mình thì lột ra bộ đồ đã dính phải nước đái còn dính trên đầu khấc của Nhân. Nhân mơ màng tỉnh giấc khi ngâm người, mắt nó lim dim, nhìn thấy được thân hình của cậu chủ. Dù là nó đã nhìn bao nhiêu lần nhưng nó vẫn thấy, cậu chủ của nó chính là một chàng trai cực kỳ xuất sắc. Cậu sở hữu một gương mặt không dễ nhầm lẫn ở đám đông, cơ thể của cậu lại rất đẹp, cứ như một pho tượng được điêu khắc tỉ mỉ, càng nhìn càng bị hút mắt vào.
“Ực.”
Tiếng nuốt nước miếng vang ra từ bồn tắm đến vòi sen, cậu chủ ngưng lại đọng tác mà quay đầu nhìn nó, nó lúc này vẫn không ngừng “ực”, “ực” vì cậu chủ của nó quá ngon. Con cặc của nó lại phấn khởi mà ngẩng cao đầu.
“Có tinh thần như vậy thì sao mà nghỉ ngơi được?”
Vì một câu nói như vậy mà nó cùng cậu đã có một cuộc làm tình mãnh liệt đến tận rạng sáng. Nó bị câu chơi đến ngất lúc nào không hay biết.
Lần tiếp theo tỉnh dậy, không phải trong chiếc chuồng mà nó quen thuộc, nó đang ở trên chiếc giường trong phòng khách. Nó theo quán tính mà bỏ xuống sàn rồi bò ra phòng khách, nó nhìn lên đồng hồ thì đã hơn hai giờ chiều. Cậu chủ đang ngồi trên ghế sofa, trên đùi cậu là chiếc laptop màu xám bạc, cậu mặc sơ mi xanh nhạt cùng quần âu màu nâu đã ngả, nó lại nuốt nước bọt nhưng con cặc của nó thì không dơ cao như khuya nữa vì đã bị khóa mất rồi.
Cậu nhìn thấy nó bò xuống thì cất chiếc kính gọng bạc trên mặt đi, để laptop qua một bên mà ngoắc nó bò vào giữa hai chân cậu.
“Gâu gâu.”
Nó sủa lên rồi chui vào lòng cậu, cậu ôm lấy nó như đang ôm một con chó to xác thật sự. Cậu dùng tay mà xoa lấy các chân tóc lỏm chỏm trên đầu nó, rồi xoa đến cái khóa cặc của nó. Nó đặt cầm trên vai cậu, mặc cho cậu đang đùa giỡn phần thân dưới của nó. Bàn tay của cậu mân mê trứng dái nó, lúc kéo lúc thả, lúc giật mạnh đến nó đau điếng, lúc lại xoa nhẹ nhàng đến độ nó rên ưm ưm.
“Được rồi, xuống, quỳ thẳng người lên.”
Cậu bắt nó bò trở lại sàn nhà, nó như thường lệ mà quỳ hai chân, lưng thẳng, hai tay đặt sau đầu rồi nhìn chăm chú cậu chủ. Cậu ngồi thẳng lưng lên rồi lại hạ xuống, để mắt đối diện với nó.
“Những gì con làm tối qua, cậu đã biết một phần trong con nghĩ như thế nào.” – Cậu dùng giọng điệu ân cần, giọng nói này giống như lần đầu nó được tiếp xúc với cậu vào ba tháng trước, đã lâu rồi nó chưa có được cảm giác được tôn trọng như vậy.
“Gâu gâu.”
Dù được tôn trọng hay không, nó cũng phải tự giác mà sủa để đáp lại lời cậu.
“Cậu cho phép con có thể trò chuyện cùng cậu.” – Cậu chủ đưa cho nó đặc quyền, nó “Dạ” đáp lại cậu, nhưng cậu không hề cho phép nó đổi tư thế vì nó vẫn đang là một nô lệ.
Cậu đưa chân lên, mũi chân cậu đạp lấy cái khóa cặc sáng bóng. – “Con không suy nghĩ đến cuộc sống sẽ trở thành một nô lệ vĩnh viễn à? Lúc đó, con sẽ được sống như chính bản năng của con, không cần nghĩ đến tương lai hay công việc, không cần bận lòng về nhiều thứ khác.”
Cậu đặt ra vấn đề mà nó đã đắn đo trước khi bước vào cuộc chơi ba tháng này, ánh mắt nó đảo đi hướng khác như là một hành động tránh né, nó sợ hãi câu hỏi phải lựa chọn như này vì với nó, nó lại là một đứa không có sự quyết đoán.
“Con… Con không nghĩ tới ạ.” – Mắt nó tránh né tầm mắt của cậu, cậu ra lệnh nó nhìn thẳng cậu mà nói chuyện. Hơi thở của nó gấp gáp, lại càng gấp hơn khi mũi chân cậu cứ trêu đùa hai quả trứng lơ lửng của nó.
“C… Con vẫn… nghĩ là mình sẽ có một công việc bình thường, sống bình thường qua ngày… có vợ… có hai đứa con nhỏ ạ…. “
Nói đến từ “có vợ”, “có con”, không hiểu sao mà nó lại thấy xấu hổ, dù đây là dự định của nó từ khi nó biết đến con gái là như thế nào, nó một lần nữa không dám nhìn thẳng cậu chủ.
Cậu nghe xong lời nói của nó thì lại cười nhàn nhạt. – “Nếu thật sự con muốn như vậy, vì sao con lại đồng ý lời đề nghị của cậu vào ba tháng trước? Không phải chính con cũng nghĩ rằng con không thể sống một cuộc sống hão huyền như vậy sao?”
“Nhưng…” – Nó không tự nhận ra được nó đang thừa nhận hay chối bỏ mình, câu hỏi của cậu đã đánh trực diện vào chính nó, khiến nó phải tự nhìn nhận lại, hai tay để sau đầu của nó đã có dấu hiệu run rẩy, nó muốn để tay xuống lại muốn cứ giữ nguyên như vậy, một bên mà suy nghĩ từ khi còn bé, một bên là bản năng của mình, nó chẳng biết nên chọn cái nào.
Cậu nhìn động tác run tay của nó mà cảm thấy hài lòng. – “Con nên biết rằng, dù con cố che đậy như thế nào thì bản năng của con sẽ không bao giờ biến mất. Con luôn khao khác một cuộc sống khổ dâm nhưng lại cưỡng ép mình trở thành một người chồng, một người cha, con lại chả thấy quá là nực cười à?”
“Nhưng… Nhưng… con không thể sống như một nô lệ mãi được ạ…” – Tay của nó không ngừng run, nó lại tránh né ánh mắt dò xét của cậu chủ.
“Không phải là con không thể, mà chính con đang sợ. Suốt chục năm qua, con đã sống một cuộc sống như bao người nên con sợ sự ổn định bây giờ sẽ không có khi con thay đổi. Con không có được cảm giác an toàn, con muốn đi con đường như người khác, sống như người khác để không trải qua quá nhiều khó khăn. Liệu rằng con sẽ thấy hạnh phúc chứ?”
Hanh phúc? Hanh phúc là gì? Nó không đánh giá được từ ngữ gọi là “Hạnh phúc”. Nó không có được dạy dỗ đủ để biết được “hạnh phúc” là gì, người thân của nó nó còn không biết là ai, cuộc đời nó đơn độc thì nó lấy gì để cân đo “hạnh phúc”? Đầu nó cúi xuống, nó lại chìm vào suy nghĩ. Cậu không cất lên lời nào mà chờ đợi. Một khoảng lặng xảy ra giữa hai người, trong không gian chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ.
Nó ngẩng đầu lên.
“Dạ, con muốn sự ổn định như vậy ạ.”
Tiếng nói của nó không còn run nữa, nó quỳ thẳng trở lại sau khi muốn xụi người.
“Dạ, cuộc sống nô lệ là bản năng của con nhưng con lại không thể sống như vậy ạ. Con sợ hãi ánh mắt của người khác nhìn vào con, con biết con đang sống cuộc đời của người khác nhưng con lại không thể sống cuộc đời của chính con được, nó quá mạo hiểm, con phải đánh đổi rất nhiều thứ, con không muốn như vậy. Từ nhỏ đến lớn, con đã không có nhiều thứ ở trong tay, người thân không, tài sản không, thân phận không, con chỉ có thể tự giành lấy, thật sự quá ít để con dám đưa ra lựa chọn mạo hiểm như vậy.”
Hai tay nó sau đầu hạ dần xuống trở thành vắt sau lưng, mắt nó chuyển từ nhìn đũng quần cậu thành mắt cậu, nó không thể cân đo “hạnh phúc” vì quá nhiều sự đánh đổi nên nó chỉ dám lùi bước chọn ổn định. Cậu nói nó không có cảm giác an toàn, đúng vậy, nó chính là người không có cảm giác an toàn. Ba tháng nay đối với nó là sự túng dục, là cuộc chơi, là niềm khát khao của nó nhưng trong từng khoảnh khắc, chưa lúc nào nó có thể thấy được sự an tâm trong chính tâm hồn của mình.
Liệu một khi nó sống như thế này đến cả đời, ai sẽ là người lo cho nó đây? Cậu chủ? Nó cảm nhận được cậu chủ rất tốt với nó nhưng nó không chắc rằng cậu có thể chăm cho nó cả đời được, rồi một ngày nào đó, cậu cũng sẽ bán nó đi như những nô lệ trong chiếc chuồng đen bên đồi. Hoặc trở thành một gia súc được chăn nuôi như cái trại nó đã ở, một cuộc sống cô đơn như vậy không phải là thứ mà nó tìm kiếm. Vì nó không cảm nhận được tình thân nên nó muốn có một cuộc sống có tình thân, nó ao ước có một mái ấm nhỏ cho riêng mình, bản năng có thể làm nó hạnh phúc nhưng hoài bão lại có thể khiến nó an tâm. Nó không dám mạo hiểm, cuộc sống như bao người thì thế nào chứ, vì sống như họ, nó sẽ có thể thấy được thành quả của họ rồi từ đó biến thành thành quả của nó, lại chẳng phải tốt hơn là mạo hiểm cho một điều mình không thể nhìn thấy trước sao?
“Dạ, con xin lỗi cậu ạ, con không thể có cảm giác an toàn khi ở bên cậu chủ, không phải do cậu không tốt mà chính con không tin tưởng trong con đường này ạ, con không chắc con sẽ có thể làm ông chồng, ông cha tốt nhưng con sẽ cố gắng ạ.”
“Cố gắng à?” – Nghe đến đây, cậu bật cười lên, thật giống một truyện hài, nhưng câu trả lời của nó lại không nằm ngoài dự tính của cậu, chính bản trắc nghiệm kia đã cho cậu thấy rõ, nó đang lảng tránh sự mạo hiểm, nó không chấp nhận rủi ro. Với kẻ khác, họ sẽ đánh đập nô lệ khi không theo suy nghĩ của họ, họ muốn nô lệ hoàn toàn lệ thuộc vào họ trong những trò chơi đầu tiên. Nhưng với cậu, cậu không thích như vậy, một nô lệ có suy nghĩ vững vàng như Nhân mới đúng là thú vị.
“Sau này con sẽ hiểu, có những chuyện, dù con cố gắng thế nào thì nó vẫn sẽ không thay đổi được. Còn bây giờ thì, cậu tôn trọng quyết định của con. Có thể với cậu, cậu muốn con có được hạnh phúc nhưng với con, con lại chẳng muốn như vậy, cậu chẳng thể ép buộc gì. Từ hành động của con khi nãy, cậu nghĩ trong ba tháng này con đã bị lung lay, đúng chứ?”
Từng cử chỉ của nó không thể qua mắt được cậu, chính nó còn nhận ra điều ấy khi mới vừa bước vào cuộc hội thoại này thì không vì cớ gì mà nó nói dối cậu được.
“Dạ, đúng ạ.” – Nó dang rộng chân ra. – “Con hoàn toàn mơ hồ và chỉ nghĩ đến nứng và nứng ạ. Nhưng con sẽ không thay đổi ạ, con cảm nhận được chính con cần nhất là gì ạ.”
Nói xong rồi, nó đưa hai tay ra trước, cụng trán xuống sàn, lưng ưỡn ra, hai tay đặt sát nền. – “Con tạ lỗi vì không thể trở thành nô lệ của cậu vĩnh viễn ạ, đội ơn cậu vì đã dạy dỗ con ạ.”
Cậu đặt chân lên đầu nó, như là đang mát xa mà cọ chân khắp các chân tóc của nó. Nó đang cúi mặt xuống sàn, nó nghĩ chắc cậu giận nó lắm vì nó đã từ chối cậu nhưng nó nào hay biết, cậu chủ nó lại đang rất hài lòng với câu trả lời của nó.
“Được rồi, như đã nói, cậu sẽ không ép buộc con.” – Cậu dùng mũi chân nâng mặt nó lên, rồi hạ người xuống cho mặt gần nó.
Mắt nó và mắt cậu đối diện gần nhau.
“Con đã chọn thì phải đi đến cuối con đường đấy.”
Nó nhìn cậu chủ nó đang nở một nụ cười ấm áp, nó bỗng cảm thấy sung sướng trong lòng, nó còn tưởng là sẽ nhận một trận tra tấn nửa sống nửa chết nhưng, nó lại bất ngờ vì cậu chủ của nó hiểu cho nó, bởi nếu cậu thật sự muốn ép nó thì nó chả có tí sức lực nào chống lại đâu.
“Phẹt.”
Cậu phun một ngụm nước bọt vào mặt nó, cắt ngang dòng suy nghĩ của nó, kéo nó lại thực tế rằng nó còn gần hai ngày nữa mới hết bổn phận mình. Nó ngoan ngoãn mà liếm sạch hết những vết nước trên mặt, liếm vô cùng ngon lành.
Ấy vậy mà hiện tại, nó đang mặc trên người bộ đồng phục trường cấp ba của mình, không biết làm sao mà cậu có được, nhưng nó chắc chắn đây còn mới. Chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn cùng quần âu màu xám, túi trái trước ngực lại in lên tên nó, nó cứ tưởng đây chính là đồ cũ của nó vậy.
Trong căn phòng tại một khách sạn lần đầu nó đặt chân đến, buổi chiều sau giấc ngủ trưa trên ghế sofa, nó đã tra tấn người đàn ông trung niên dưới chân nó đây. Người này mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc, loại vải phi bóng, chiếc quần tây màu đen cũng cùng chất liệu, ông ta bị trùm lên đầu một chiếc bịt mặt đen, hai tay bị còng ra phía sau, cả cơ thể mặc kệ cho người khác chơi đùa.
Nhìn vào người đàn ông này, Nhân cảm thấy có gì đó hơi thân thuộc. Tuy nó đoán ông này cũng đã đầu năm nhưng cơ thể của ông ấy thì lại quá ngon, thể hiện có sự tập luyện điều đặn, khí thế menly toát ra từ ông này ngùn ngụt. Mà qua gần một giờ đồng hồ, Nhân lại có cái nhìn nhận rất khác lần đầu nhìn ông ấy.
“A…A…A…A…”
Tiếng rên rỉ dâm đãng khi từng giọt nén sáp nhiễu lên ngực, lên vú, con cặc thì cương cứng rung rinh cả lên, như chờ đợi để bắn tinh dù đang bị nhét cả ngọn nến vào như này thì menly ở đâu chứ? Nhân chỉ thấy đây là một con đĩ dâm thứ thiệt, để Nhân nghĩ xem đã làm gì nó nào.
Từ lúc cậu chủ ra lệnh: “Hành hạ nó như cậu từng hành hạ con.” thì nó cảm thấy rất hoang mang. Từ trước đến nay, nó chỉ làm một nô lệ của cậu, chưa từng trải nghiệm cảm giác người cầm chịch trong một cuộc vui. Nay nó lên thế chủ động, nó chẳng biết làm sao.
Cậu ngồi ở chiếc ghế gỗ bên cạnh bàn trà, tiếng cậu vọng lại chỉ cho nó cách vui đùa một con súc vật. Bắt đầu với việc cởi cúc áo của người đàn ông, nó kẹp lên vú ông ta mỗi bên một cái kẹp điện. Tiếp theo, nó đạp ngấu nghiến đũng quần thằng chả, thật buồn cười là người này đã run lên giống hệt một đứa nghiện tình dục lâu ngày vậy. Sau đấy là một loạt những trò như thông lỗ tiểu, kẹp cặc, kẹp dái, quất roi lên ngực, chích điện vào vú, vào cặc và bây giờ là những ngọn nến. Chiếc quần âu phi bóng bị Nhân cắt lỏm chỏm, lủng lỗ ngay giữa háng, nó vừa nhiễu sáp mà vừa đá vào của quý của ông này, ổng lại rên mãnh liệt hơn.
“A…A…A…A..”
Giọng của người này làm Nhân quen lắm, làm Nhân nghĩ đến một người nhưng Nhân chắc chắn rằng không phải người đó, không thể nào người đó là con đĩ dâm này được. Nhân tự nói trong lòng, trong lúc vô lý, Nhân đá một cú thấu trời vào giữa háng ông này, khiến cho ông ta bắn ra dù đang bị thông.
Nhân nhìn chất lỏng trắng đục trên mũi giầy mà thèm.
“Không được liếm.”
Giọng cậu chủ vọng lại, trong ánh đèn vàng của căn phòng, cậu ra hiệu ánh mắt cho nó, bắt nó phải ra lệnh tên nô lệ kia liếm mà không phải là nó liếm.
Hiểu được ý cậu, nó ra lệnh.
“Chó, quỳ lại liếm thứ dâm ố của mày ngay.”
Nhân đá lưng người đàn ông khiến cho ông ta phải xoay người, lồm cồm quỳ bằng hai chân, ông ta dường như không bị mất sức mà di chuyển hai đầu gối, tiến gần lại chỗ mũi giày của Nhân rồi lè lưỡi ra mà liếm.
Nhìn cảnh tượng này, Nhân lại càng nứng hơn, nó muốn cầu xin cậu cho nó ra vì từ khi nãy đến giờ, nó đã nứng đến muốn nổ cả cặc rồi. Bất thình lình cậu đã đi ra sau lưng của nó, đưa tay ra trước vòng eo của nó rồi kéo dây tuya xuống, móc con cặc bị thông tận bóng đái của nó ra.
“Thích cảm giác này chứ?”
Cậu nói nhỏ vào trong tai nó, nó run rẩy, cả người không còn vững, cậu đỡ lấy nó. Nó tự giác mà phát ra tiếng rên rỉ, cảm giác làm nô lệ như thế này vẫn sung sướng hơn làm chủ nhân nhiều, nó tự nghĩ.
Con nô lệ dưới chân vẫn liếm giày của Nhân, còn cặc của Nhân thì nằm trong tay của cậu chủ, cậu chủ xoa nó khiến nó điếng cả dái.
“Sao con không hành hạ nó hết sức?”
Cậu thì thầm vào tai nó, cắn lấy vành tai nó.
“Ư..m…Ưm….con…co…n…con…không… biết…là…m… sao….ạ…”
Nó quả thật không biết, nó chỉ biết hưởng thụ cảm giác bị tra tấn chứ chưa từng sung sướng vì tra tấn kẻ khác bao giờ, nó cảm thấy nhiệm vụ cậu cho là quá khó. Cậu tiếp tục cắn vành tai nó, tay cậu bắt đầu mò xuống con cặc bị ống thông gây khó dễ kia.
“Có thấy thân thuộc không?” – Cậu chỉ dẫn nó nhìn vào người đàn ông trung niên đang lè chiếc lưỡi đỏ lên kiểu giày thể thao mà nó từng mang đi học kia.
“…A…A…c…có….”
Cậu cắn một cái vào tai nó, rồi đặt tay ngay đầu khấc của Nhân.
“Muốn thử cảm giác bắn lên đầu thầy hiệu trưởng cũ không?”
“…A…A?..”
Câu nói vừa toát ra, nó còn đang sung sướng thì bị đánh đố, nó hoang mang chưa xong thì cậu vòng tay ra lột bỏ cái bịt mặt của người đàn ông trung niên này, tay còn lại của cậu rút một lượt cả ống ra. Không nhanh không chậm, cậu hành động vừa lúc tinh nó tràn ra hết lên cái đầu tóc đen nhánh dưới chân. Cậu đưa tay nắm lấy cặc nó, kiềm hai tay nó ra lưng, tinh nó bắn xối xả không ngừng và chỉ có một tiếp điểm duy nhất là người đàn ông đã mất chiếc bịt mặt.
Nó thở hì hộc đứt quãng, con cặc vẫn rỉ tinh ra nhưng vết trắng đục đã dính trên mái tóc đen dưới đũng quần. Cậu vẫn giữ chặt lấy nó không buông tha, đầu óc nó trở nên mù mờ nên tiếng “hiệu trưởng” cậu vừa nói đã không còn gây ấn tượng gì, đó là khi cậu muốn bỏ qua nhưng chắc chắn sẽ không hề như vậy.
Cậu tháo nhanh từng cọng dây chun khỏi trứng dái nó, tay chuẩn bị làm cho nó ra trận nữa. Vì Nhân mới ra không lâu nên vẫn còn rất đuối sức, chân nó không còn đứng thẳng nữa mà dang rộng ra, người đàn ông dưới chân vẫn bất động như chờ đợi hiệu lệnh tiếp theo. Cậu chủ đưa tay lên của quý của chó cưng mình, rồi dùng sức như muốn lột da đầu khấc của Nhân, Nhân ú ớ, lặp đi lặp lại rằng là nó không ra liền nhanh như vậy được. Nhưng cậu chủ nào có quan tâm, chính vì tiếng ú ớ này của nó mà cậu lại không hài lòng. Chẳng phải vài phút trước vừa hăng máu hành hạ đứa khác sao, sao giờ bị tác động chút là hiện nguyên hình, chung quy vẫn là còn mới. Cậu chủ thừa thế tay vẫn nắm ở cặc nó, biết cặc nó vẫn còn thiếu thốn cảm giác nên ngay tức thì lên gối, thụi vào lớp vải ở lỗ đít của nó.
“Ứ….”
Những vật bên trong đít nó trào ngược, năm quả bóng bida được kích hoạt rồi phóng điện ra, không những phóng điện mà chúng còn chạy loạn xạ cả lên, nó cúi mặt xuống thì lúc này người đàn ông kia nước mặt lên. Mắt nó trố ra, đây chẳng phải là thầy Quyền mà nó quý trọng đây sao? Hình mẫu lý tưởng mơ ước của nó sao lại quỳ dưới chân của nó được? Tay nó vô thức mà giãy, cố giáy ra khỏi tay cậu để che đi cái thứ nứng đầy xấu hổ đang chỉa vào mặt thầy.
“Giữ im nào.”
Lời cậu văng vẳng bên tai mà nó không muốn nghe, nó chỉ muốn làm theo ý mình. Cậu lại thụi một cái nữa, dịch bôi trơn từ đít của nó chảy ra làm sẫm màu một lớp vải màu xám, các quả cầu càng chuyển động mãnh liệt hơn. Kích thích đi đến đỉnh điểm, tuyến tiền liệt của nó bị xung động không biết bao lần, bóng đái đã chịu hết nổi mà vỡ đê, mặc kệ cho lý trí có ngăn cản.
Dòng nước vàng óng bắn ra từ trong lỗ tiểu bị sưng tấy thấy rõ, giống như dòng tinh khi nãy, nước đái của nó cũng đáp lên người đàn ông này, người thầy của nó. Nó giãy ra lần nữa, lần này cậu chủ của nó giảm sức cho tay nó được tự do, nó liền bụm con cặc mình. Mà nó không ngờ hành động này còn gây ra điều tệ hơn, ban đầu nước đái chỉ là đái lên tóc thầy, khi nó bụm tay vào cặc, lỗ tiểu chệch hướng nên toàn bộ nước đái đái thẳng vào mặt thầy nó. Nó dời con cặc đi thì người thầy của nó cũng dời theo, kết quả là nó dùng nước đái của mình tắm cho thầy nó, toàn bộ cơ thể thầy nó bị nước đái của nó tươi cho mát. Nó nhìn cảnh này mà nước mắt chảy ra, lớp quần âu màu xám của nó bị bung chỉ ngay đít, các quả bida lần lượt bị nó đẩy ra ngoài. Sự va chạm mãnh liệt của các quả bóng ngay thành ruột đã khiến nó bắn tinh thêm một lần nữa. Hai lần bắn tinh, một lần đái trong cùng một thời gian ngắn ngủi, nó đuối sức mà khuỵu chân xuống sàn dơ bẩn, người của nó đối diện ông thầy nô lệ, cả hai cụng trán vào nhau.
Bởi có nhiều người nói, trái đất này thật tròn chẳng sai chút nào cả, ít nhất là trong tình cảnh bây giờ, nó cảm thấy đây lại là chân lý. Mới hôm nào nó còn đang ngồi trên ghế nhà trường, được thầy hiệu trưởng ân cần giúp đỡ thì giờ đây đang quỳ bên cạnh nhau. Nó và thầy được mặc đồ lại chỉnh tề. Chiếc sơ mi của hai người bị khoét đúng ngay chỗ hai núm vú, hai chiếc xích kẹp được nối với nhau, đầu này kẹp vú người này, đầu kia kẹp vú người kia. Thắt lưng là thứ kiềm lại lưng quần của đàn ông, là giữ lại sự thú tính của họ, kiềm nén dục vọng nhưng trớ trêu thay, cả hai thầy trò đều được móc cặc khỏi cái lỗ dây tuya, chúng nó còn cương cứng. Cặc thầy lớn hơn cặc Nhân nhiều, từ khi đạp lên thì Nhân đã biết nó to lắm rồi, mà nhìn gần lại thấy của mình quá nhỏ, chắc con cặc này to gần bằng cậu chủ chứ chả ít. Nhưng có vẻ đầu khấc của nó quá nhạy cảm, chỉ cần đụng nhẹ là xuất tinh liền, giống như nếu thầy mặc quần, bình thường thì không sao nhưng khi bị chạm vào thì lập tức sẽ ướt nhẹp ngay, nhạy cảm như lồn đàn bà vậy, bự thì bự mà yếu sinh lý quá. Vì như vậy nên cặc thầy bị thông để đóng lỗ tiểu lại, và ống thông cũng được nối qua cặc nó, cái ống rất dài, nối qua hai bên vẫn còn dư.
Và Nhân cũng vừa mới biết tác dụng của những món quà mà học sinh tặng thầy có ứng dụng đến như nào. Rạch một đường ở dưới đít quần tây màu đen bóng lưỡng, nó thấy được hàng loạt chiếc bút máy, bút bi được bẻ góc cạnh đặt vào chiếc bao cao su chạy ào ạt ra bên ngoài. Nhân nhìn sơ qua chắc cũng hơn mười cây bút. Cái lỗ đít của thầy rộng chắc hơn Nhân nhiều, nhìn là biết bị đâm rất nhiều lần. Nhân lại ngỡ ngàng hơn.
Thầy Quyền là người mà nó kính trọng nhất, nó xem thầy như cha thật của nó vậy, suốt nhiều năm từ cấp hai đến cấp ba, thầy lo lắng cho nó từng miếng ăn giấc ngủ, học bổng của nó cũng là một tay thầy dìu dắt cho nó có được, thầy xem nó như con trai của mình và thầy cũng chính là hình mẫu lý tưởng của nó. Có địa vị trong cuộc sống, thành công, có vợ cùng hai người con, một mái ấm kiểu mẫu mà nó lấy làm phấn đấu, một viễn cảnh đẹp như vậy thì vì sao lại đi đến bước đường này được chứ? Nó thật sự rất muốn hỏi nhưng nước mắt nó lại không ngừng rơi.
“Hai đứa tâm sự với nhau chút đi, cậu đi tiếp người.”
Cậu chủ nói rồi đứng lên khỏi ghế, đạp hai thằng nô lệ muốn sàn, dẫm vào dái mỗi thằng thật mạnh rồi đi ra cửa. Hai nô lệ nằm bệch nền sàn đầy nước đái, con cặc của Quyền đã chảy nước trắng len lỏi ống thông mà ra, nhưng rồi lại lồm cồm quỳ trở lại, vì hai tay bị trói ra sau nên hai thầy trò có phần chật vật.
“Lúc này con sống ra sao rồi?”
Nhân giật mình, không ngờ rằng thầy Quyền lại là người mở miệng nói với nó, nó và thầy đối diện nhìn nhau, nếu không tính tình cảnh xấu hổ này thì đây là lần gặp đầu tiền sau hơn hai năm. Tốt nghiệp cấp ba xong, Nhân hứa với thầy mỗi Tết sẽ về thăm nhưng trải qua hai cái Tết rồi nhưng nó vẫn chưa làm được. Nhân muốn thăm thầy lắm, thầy là người đã dìu dắt nó, chỉ dẫn nó cơ mà, ấy vậy, nó lại không dám gặp thầy. Lý do chẳng có gì cao siêu, nó chỉ muốn trong tay nó có gì đó thì mới có thể quay về để từ đó thầy sẽ tự hào về nó được. Nó không muốn làm thầy thất vọng, nó muốn thầy cùng hưởng thành quả với nó, dù nó biết rõ thầy sẽ không hề chú ý đến nó đã như nào đâu, thầy chỉ muốn biết nó có sống tốt hay không.
Biết bao nhiêu đêm nó suy nghĩ viễn cảnh gặp lại thầy thế nào, có lẽ sẽ là nó mang quà đến chút Tết thầy, rồi cùng thầy bàn một chút chuyện, về một năm qua đã như thế nào. Nhất là khi bước vào cửa, thầy sẽ cười ấm áp với nó và nói: “Con có sống tốt không?”, nó nhìn lại tình thế bây giờ, cũng chẳng khác biệt lắm.
Nó khịt khịt mũi, nghẹn ngào mà nói:
“Đ…được…ạ, con khỏe lắm ạ, con có thể tự làm tự học được ạ, bốn kỳ học liên tiếp con đều nhận được học bổng ạ, thầy…. thầy đừng lo cho con.”
Nó vừa nói mà giọng thì run run, nó không dám nhìn thẳng thầy, nó sợ sẽ thấy hình ảnh mà nó không muốn thấy, nó không muốn chút nào cả. Vai nó run run, mắt nó đối diện với con cặc cương cứng của thầy, không phải là nó cố ý mà nó hạ đầu xuống thì chỉ có thể thấy vậy thôi.
“Con không muốn nhìn thầy ạ?”
Giọng nói đều đều mang theo hơi thở quen thuộc, nó ngước đầu lên, vẫn là ánh mắt đó, vẫn là khuôn mặt đó, nhưng đây đã là một tình huống khác.
“Không…. Không có ạ!” – Nó vội lắc đầu - “Cô... Cô Loan, vợ thầy sao rồi ạ? Cả hai người ly hôn rồi ạ?”
Nó nghĩ, chắc thầy đã ly hôn nên mới rơi vào con đường này, nó nhớ nhiều lần đến nhà thầy, cô đón tiếp nó rất thân thiết, cảm giác giống như là ở nhà.
“Thầy sao dám ly hôn với cô chủ chứ?” – Nói xong cầu này, thầy lại bổ sung thêm. – “Con không cần nghĩ nhiều, gia đình thầy bây giờ rất hạnh phúc.”
Tiếp theo đấy, nó mới biết được, “hạnh phúc” mà thầy nhắc đến chính là gì. Không phải là sau khi nó ra trường Quyền mới trở thành nô lệ, mà trước đó rất lâu rồi, Quyền vốn chẳng sống như trụ cột của gia đình.
Câu chuyện bắt đầu từ khi thầy Quyền cùng cô Loan kết hôn, cả hai quen biết nhau qua bói toán, thầy bói nói rằng mệnh cách hai người giống nhau rồi từ đó mà làm mai cho cả hai, và họ yêu nhau từ buổi gặp đầu tiên. Bắt đầu từ lúc năm 25 tuổi đến 50 tuổi, thầy đã bị cô Loan huấn luyện rồi sống như một nô lệ. Đêm tân hôn là bắt đầu cho tất cả, vào lúc ấy thầy mới biết được, ra là đàn bà có thể đụ được đàn ông. Thầy lúc trước tính tình rất cục súc, liền muốn thôi cô nhưng thôi mãi không được vì thầy đã nằm dưới cơ cô rồi mà. Qua năm tháng thời gian, từ một người lưu manh, thầy được cô dạy bảo thành một tri thức mới của xã hội, nho nhã, tốt bụng lại có học thức cao siêu, ấy vậy, vẻ ngoài ấy chỉ là che giấu thân phận được tu dưỡng mà thôi.
Thầy vừa kể vừa cười hạnh phúc, dù đến tuổi 50 nhưng do được chăm sóc kỹ lưỡng nên cơ thể của thầy rất ngon, nhìn chẳng khác gì mấy anh vừa bước lên tam tuần, thầy nói, nếu thầy không gặp cô thì chắc giờ thầy tàn lắm.
“Vì sao thầy kể cho con ạ? Thầy không sợ con ghê tởm thầy ạ? Vì sao thầy lại gặp con hôm nay?”
Nó đã im lặng từ lúc vừa rồi đến giờ để nghe hết lời thầy, nhưng nó lại có quá nhiều nghi vấn. Phải chăng chỉ vì câu nói lúc trưa của nó mà cậu nó mới nhờ thầy đến đây để nói chuyện? Đây là cái gọi là không ép buộc nó sao?
“Thầy kể cho con… vì thầy muốn kể cho con. Thầy không muốn con đặt quá nhiều câu hỏi rồi mất nhiều thời gian đi tìm hiểu khi đáp án ở trước mắt con. Không phải con cũng từng nhìn thấy căn phòng ấy à, chỉ là con không dám nghĩ tời. Còn nếu con thật sự ghê tởm thầy thì… thầy không nghĩ ra được cảnh tượng đó, thầy tin tưởng ở bản tính của con, hai năm qua dù có sóng to gió lớn như nào thì thầy vẫn tin lòng tốt trong người con, con sẽ không nỡ làm tổn thương đến một ai, phải không?”
“… Nhưng… Nhưng khi nãy con…” – Nó nhớ lại lúc vừa vào căn phòng này, nó đã tra tấn thầy như thế nào, thầy còn rên rỉ hừ hừ dưới chân của nó, nó thấy mệt lòng.
“Một chút tình dục thôi, với thầy thì chẳng là gì cả.” – Thầy muốn xoa đầu nó nhưng không thể, nên chỉ nhấc đầu gối lại gần, dùng con cặc cạ lên cặc nó, một hành động thật nực cười. – “Giống như thầy và cô chủ, thầy với cô ấy yêu nhau, còn những trò chơi chỉ là phụ, tuy lúc đầu thầy không chấp nhận được nhưng không có nghĩa thầy không yêu cô. Hình thức ra sao không quan trọng, quan trọng là bản chất của chính con.”
“Còn vì sao thầy lại gặp con hôm nay?” – Thầy cười hiền hòa lần nữa. – “Không chỉ vì chủ của con muốn thế, mà là vì hôm nay là một ngày quan trọng, thầy muốn gặp người con trai nuôi của thầy một chút.”
“Con trai nuôi”, quả thật Nhân được thầy nhận làm con trai nuôi nhưng vì đây là chức danh lớn quá, Nhân không dám nhận, chỉ gọi đơn giản như bình thường, thầy cũng hiểu nhưng vẫn đối xử Nhân như con cháu trong nhà dù thầy đã có hai người con.
Nó nhìn thầy vừa xúc động vì những điều nó chưa từng biết, vừa thắc mắc không biết đó là gì, nó hỏi thầy thì thầy không nói, chỉ bảo với nó là khi nào Tết đến hãy ghé nhà thầy, đơn giản vậy thôi.
“… Nhưng… Nhưng thầy ơi, thầy có thấy bản tính như con với thầy có khác thường không thầy? Con thấy đâu ai chấp nhận được chuyện này đâu thầy, sao phải chọn một con đường khổ sở như vậy chứ?”
Nó không phát hiện ra trong lời nói của nó có sự chất vấn, nó đang truất các bực bội của nó vào người mà nó kính trọng, có lẽ người đó cũng đang quỳ, cũng đang bị đeo đuôi chó như nó, cũng bị thông cặc như nó nên nó không còn nể như lúc xưa nữa. Thầy Quyền nghe thì biết chứ, nhưng thầy chấp nhận thái độ này của nó, ai cũng mệt mỏi và bất lực khi lựa chọn, không chỉ riêng nó.
“Thầy không thể giải thích cho con được “khổ sở” là như thế nào. Thầy đã đi qua gần một đời người rồi, có lẽ chục năm nữa thôi thầy cũng sẽ không gặp được con nữa, nhưng thầy nghĩ, thầy sống như bây giờ là rất vui rồi. Thầy sẽ không khuyên con mặc kệ người khác rồi sống như chính mình, bởi thầy cũng không làm được. Thầy có làm nô lệ nhưng thầy vẫn phải vác lên danh của một vị học thức, vẫn làm thầy giáo dạy học trò. Thấy mong con sẽ trung hòa được cuộc sống và sở thích.” – Thầy Quyền không chờ mong Nhân sẽ hiểu, chỉ muốn rằng, ít nhất nó sẽ không bị rối bời bởi những sự lựa chọn, sống vì người khác hay sống cho mình có gì là quan trọng, miễn sao chính mình thấy vui là được.
Thầy đặt cầm lên vai nó, nói bên tai nó rằng. – “Không cần nghĩ quá nhiều, nếu thật sự không còn nơi nào cho con đi nữa thì về nhà thầy, con sẽ không khổ sở khi ở nhà thầy đâu.”
Nói rồi, thầy cười rộ lên, nó nhắm mắt lại, giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống và sau đấy, ánh mắt của nó trở nên kiên định, nó nói với thầy rằng:”Con tin tưởng vào lựa chọn của con.”, thầy đặt cầm khỏi vai nó, rồi nhìn nó một cách hiền từ, và trong giây sau, ánh mắt đã trở nên đầy khiêu gợi.
“Cô chủ bảo thầy phải phục vụ con cho tốt, chúng ta dẫu sao cũng là cha con lâu ngày gặp lại.”
Nghe xong từ “cha”, nó bỗng run cả người lên, mắt nó từ u buồn mà trở nên sáng rực, nó gật đầu bảo:
“Dạ cha.”
Dứt lời, Quyền nhích lại cắn lên vai Nhân, nó cũng đáp lại bằng một cú thúc lên dái “cha” nó. Quyền nhanh nhạy né khỏi cú thúc này, ông đột ngột đứng thẳng người khiến cho bốn đầu kẹp đều bị bung ra khỏi hai cặp vú, rất may là chỉ trầy da chứ không chảy máu. Ống thông cũng được kéo ra một cái ọt, con cặc của Quyền vì bị đâm ống sâu hơn nên vẫn còn dính ống, Nhân nhích lại dùng miệng cắn lấy đầu ống mà giật ra.
“Hừ hừ…”
Quyền phát ra tiếng thở nhè nhẹ, Nhân hụp trọn lấy đầu khấc của ông, không cần nó đợi quá lâu, vừa đưa miệng vào thì dòng sữa đậm đặc ngay tức thì chảy vào cổ họng, nó bất ngờ về độ nhanh như vậy, mắt nó mở to.
“Ưmm…nó…chỉ chịu được tra tấn, nếu…tiếp xúc gần thì sẽ bắn ra như… vậy…”
“Ực.” – Nó nuốt xuống, thả cặc ông ra rồi hỏi. – “Cha bị tình trạng này bao lâu rồi…? Nếu… nếu như vậy sao cha đi lên trường được?”
Nó tưởng tượng cảnh ông đang phát biểu thì cái đũng quần tây ướt nhẹp, rồi có những trắng đục li ti, vậy chẳng khác nào làm nhục ông trước trường? Mà ông còn là người thầy tâm huyết, dù là hiệu trưởng rồi nhưng vẫn đứng lớp, vậy nó không phải là học sinh của ông đầu tiên biết ông dâm như này à?
“Ha…Ha…. Hơn mười mấy năm nay rồi con à…. Đây cũng là do cô chủ…. Huấn luyện cha….” – Con cặc của Quyền còn dùng được đến bây giờ đã là kỳ tích, có mấy ai đến năm mươi mà vẫn bắn phèo phèo như này đâu. – “…. Cha không mặc quần được… cha không đeo khóa được vì cứ cọ vào song sắt là cha bắn…. nên khi mặc quần, cha luôn mang một cái bao cao su, …. rồi quấn một lớp tã……Ummm.”
Nó quỳ ở dưới mà nhìn ông dâm đãng kể lại chuyện hoang đường như vậy mà còn sướng rung, nó ra lệnh ông quỳ xuống đất, con cặc của nó dù bắn hai lần rồi nhưng bỗng dưng có sức lại, nó đâm một cái vào lỗ đít trơn nhẫn không một cọng long trước mắt.
“Vậy có khi nào cha bắn ra khi chỉ bài cho con không hả?”
Nó đâm một cái lút cán vào đít của ông, Quyền run người vì sung sướng, sung sướng vì được cả hai vật cùng đâm, một là cái đuôi chó vẫn còn, hai là con cặc của Nhân vừa chen một chân vào.
Biết ngay, với độ cọ của cái quần tây vừa người như vậy, ông không bắn tin mới là chuyện lạ.
“Cô Loan có cho cha đi tiểu trong trường không?”
“Ưm…. Ban đầu… cô chủ…. Cho cha đi…. Sau này…. Cha phải tự đái…. Vào tã.”
Nhà giáo ưu tú của nó thì ra là như thế này đây, mà dù cha có đái thì ông ấy cũng chả sợ thật, chiếc quần tây đen sẽ che dấu cho ông ấy, mùi thì cứ đi xa là được.
“A…A…A…”
Nhân đụ ông chán chê, đến khi Nhân gần ra thì bị ông lật kèo lại, ông cũng làm tương tự như Nhân mà đâm vào đít nó. Nhưng khác với nó, ông vừa đâm vào thì đã bắn ra, dòng tinh ấm chảy trong lòng thịt đã kích thích nó cũng phải bắn ra. Nó kết thúc làn ba nhưng cha nó thì chưa, ông tiếp tục đâm nó, kỳ lạ rằng dù ông có vừa đâm vừa ra thì cặc ông vẫn cứng, tính đến số lần hiện tại, ông đã ra bốn lần.
Mái tóc ông rũ rượi xuống trán, vì ông quá ngon nên Nhân nhìn ông ra dáng một lãng tử thứ thiệt. Chiếc quần tây màu đen của ông đã dính các vệt trắng nhưng lại không thảm như quần xám của nó, chiếc quần đã ướt nhẹp, cái áo sơ mi trắng thì dính sát vào ngực của nó, cả nguyên bộ đồng phục giờ đây vô cùng dơ bẩn.
Ấy vậy, nó mặc bộ đồng phục dơ bẩn này lại có phần đẹp mắt. Khi cha nó rút cặc ra, nó bị bắt phải ị lại xuống sàn, cha con tụ lại liếm lia liếm lịa thứ ô uế trên sàn, liếm rồi thì nó tự giác nằm xuống sàn, mắt nhìn Quyền rồi nói:
“Cha, cha đái lên con đi cha… bù với chuyện con đã làm dơ người cha.”
Mặt nó thỏa mãn nhìn ông, ông bước ngang người nó, và rồi, ông cho nó toại nguyện. Nước đái của ông không vàng như nó, đây là một dòng nước đái màu trắng trong, nó giống như được tắm bên dưới vòi sen, chỉ khác nước này lại có mùi khai và mang ý nghĩa nhục dục hơn nhiều.
Đái xong rồi, ông nằm xuống bên cạnh nó, nó dựa vào lòng ông, tiếng thở của nó đều đều, có lẽ nó lại ngủ mất rồi, ông cảm thán, mùi khai thế này đúng là chất an thần cho những nô lệ quên mất đường về.
Lần tiếp theo nó mở mắt, là tự một lay động nhẹ của mùi hương quen thuộc.
“Chào tạm biệt kìa con.”
Cậu nói xong thì Nhân mở mắt, nhìn thấy thầy Quyền cùng cô Loan đứng trước cửa, cô Loan đang đeo một vòng cổ cho ông Quyền dưới lớp quần áo đã được thay, dù chất liệu vẫn là phi bóng. Nó bò ra nhìn hai người.
“… Cha về cẩn thận ạ…”
Thật khó nói ra tiếng cha, ông Quyền xoa đầu nó, bà Loan lúc này nhìn nó rồi nói:
“Gọi anh là cha, vậy con trai gọi em là gì anh nhỉ?”
“…” – Nhân vẫn còn ngần ngại.
Lúc này, Quyền tiếp lời. – “Gọi là cô chủ à? Haha.”. Bà Loan không nhân nhượng mà đánh cái bóp vào giữa háng ông, ông khuỵu người, Nhân nhìn thấy chỗ đó có đốm trắng đục lòe ra, cha bắn rồi à? Nó tự hỏi rồi bò đến lè lưỡi ra liếm chỗ trắng đục đó.
Bà Loan năm nay cũng hơn bốn mươi, mức tu dưỡng của bà hơn ông nhiều, nhìn còn rất trẻ. Chắc do bà biết cách nên cả hai vợ chồng cứ như là vừa mới cưới, đều phơi phới cảm giác của hưởng tuần trăng mật vừa xong.
Nhân đưa lưỡi lên quẹt vài lần thì nhìn bà Loan, nó mở miệng: “Mẹ… mẹ chăm sóc cha ạ.”
“Ngoan lắm.” – Bà Loan cười lên, nụ cười của bà cũng hiền diệu y hệt ông vậy, có lẽ đây chính là tướng phu thê mà người đời thường hay nói. – “Tết nhớ đến chơi nhé con, đừng ngại nữa, cha mẹ xem con là người trong nhà mà.”
Bà cúi người xuống, ôm nhẹ vai nó dù nó đang ở trần rất dơ, xong bà đứng lên, nó lại nhận cái ôm từ ông. Mắt nó rơm rớm nước mắt nhìn hai người đi ra khỏi phòng, đi đến than máy. Nó quay lưng lại, bò lại ngay ghế cậu chủ.
“Con vẫn giữ quyết định đó chứ?”
Cậu chủ hỏi nó một câu hỏi, dù cậu đã biết sẵn câu trả lời. Giữa việc sống như nô lệ của anh và sống bình thường, anh cho chó cưng thêm một lựa chọn, đó chính là một mái ấm mà nó hướng đến, một mái ấm mà nó vọng tưởng. Anh xoa lấy đầu nô lệ đang dựa vào đùi anh dưới ánh đèn vàng của căn phòng.
Nó không còn mất tự tin nữa, nó nhắm mắt thư giãn bên đùi cậu chủ và nói:
“Dạ.”
Bây giờ là chín giờ tối, còn hơn 29 tiếng nữa là nó sẽ phải tạm biệt cậu, nó cọ đầu vào người cậu, kết thúc một ngày mệt mỏi. Giữa ổn định và hạnh phúc, nó quyết định thử một cuộc đời ổn định, dù sao nó vẫn có thể bước một bước đi như cha nuôi nó, chung quy, một việc quá đánh đổi thì tốt nhất không nên làm.