Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2021

Chương 82 - Ngày 1 ~ Chó cưng

Mối quan hệ chủ - tớ, chỉ cần nhắc đến cũng khiến đũng quần một số người đậm màu. Phần lớn ý kiến đều chỉ rằng, đây chỉ là mối quan hệ nhục dục tầm thường, kẻ cho người lấy nhưng, một số ít lại cảm nhận, nó không đơn giản như vậy. Đôi khi đó là sự tận hưởng, là sự giải tỏa cảm xúc hoặc với Nhân hiện tại, nó nghĩ đây là trò chơi của những quý ông. 

Nhân cầm chiếc quần tây màu be trên tay, cảm nhận chất vải của quần mà nó đã bất ngờ. Chất vải mềm mịn này, không hề thô ráp như những chiếc quần bán sẵn giá dưới trăm nghìn mà nó hay săn khuyến mãi, vừa chạm vào là biết ngay mặt hàng cao cấp. Nó đưa lên mũi mình ngửi lấy mùi hương hàng mới, con cặc trong chiếc quần lót đen tuyền của nó bỗng động đậy. Nó nhìn xuống chiếc quần lót, đã mấy tháng rồi nó mới được mặc thứ này lại, nó vẫn còn chưa quen được. Thật là lạ làm sao, nó đã mặc quần lót hơn chục năm trời, chỉ là thôi mặc vài tháng mà giờ mặc lại liền thấy khó chịu, ngứa ngáy. 

Vào lúc cậu chủ gỡ chiếc khóa cặc ra, đưa cho nó cái quần lót này, nó trố mắt nhìn cậu. Cái thứ nam tính của đàn ông, phận súc vật như nó làm sao mà xứng? Cậu bảo với nó, một quý ông không thể không mặc quần lót. Dù có trải qua kỳ huấn luyện như nào, có thay đổi ra sao, đàn ông đều cần tìm đến cái chất quý ngài bên trong họ. Miễn một ngày nó chưa bị thiến, thì dù lỗ đít nó đã biến thành lỗ lồn chảy nước, nó vẫn là một người đàn ông. Cậu chủ nó muốn nó là đàn ông nhưng sống với thân phận nô lệ, bản chất so với kẻ đánh mất bản tính đàn ông hay phủ nhận bản tính ấy thì đều hơn hẳn. 

Cậu xoa lên chiếc đầu đinh lỏm chỏm chân tóc vừa mọc của nó và dẫn nó đến nơi này. Nó sọt ống quần vào chân mình, đôi chân thon dài đủ lực, vì được cậu chủ tập luyện đã xuất hiện chút cơ rắn chắc, kéo nốt ống quần kia. Chiếc quần may đo tỉ mỉ vừa đúng số đo của nó, không quá dài cũng không quá hắn, hoàn hảo ôm lấy hông nó, lấp loáng trong chiếc kính đối diện là bờ mông căng nảy. Nó đang định cài cút thì chợt phát hiện, mình đã quên mặc chiếc áo sơ mi trước, đúng là nứng lên thì mọi chuyện đều không suy nghĩ đàng hoàng mà. 

Chiếc áo sơ mi màu xanh navy sẫm, thoạt nhìn nó tưởng là loại vải phi bóng nhưng không, chỉ là do ánh sáng chiếu vào làm ánh lên chút sáng nhạt. Nó cài từng cút áo màu trắng, áo ôm lấy bờ vai rộng nhưng chẳng mấy thịt, bao lấy bộ ngực đầy hình xăm. Hai cái kẹp vú đã được lấy ra nhưng để lại là hai đầu vú xưng to đỏ chót cùng vệt dài do dây thừng để lại, vải áo thô mềm mịn chạm vào cũng biến thành chuyển động thô ráp vì nó quá nhạy cảm, khiến cho cơ thể dâm đãng sướng lên. 

Nó bỏ áo vào bên trong chiếc quần rồi mặc áo khoác màu nâu sẫm lên, kéo nốt đôi vớ rồi đi đôi giày da màu đen nhánh, nó ngắm mình trước tấm gương trong phòng thay quần áo. Có thể nó không có một cơ thể sáu múi cuồn cuộn nhưng cơ bắp trên người nó vừa phải để nom lên dáng của bộ đồ, ở mức chấp nhận được. Nhưng khi nhìn đến chiếc áo khoác, giá như nó cao to vạm vỡ hơn chút thì mặc sẽ đẹp hơn như này nhiều. Nó tùy ý mở hai cút áo để lộ ra khe ngực mờ ảo. 

Nó lấy một lọ nước hoa trên kệ, xịt vào cổ tay rồi ngửi mùi, mùi có vẻ không tệ. Phải nói rằng, dù đây chỉ là một phòng thay đồ nhưng lại được trang hoàng như một căn phòng ngủ, xung quanh là các kệ phụ kiện khác nhau xen kẽ, có hương liệu, có vải vóc, những đồ vật mang hơi thở cổ điển, chỉ là không có chiếc giường nào. Quả đúng là một cửa tiệm tọa lạc tại quận trung tâm sài thành, vị trí đắt đỏ đi kèm với dịch vụ thượng lưu. 

Hoàn tất khâu thay quần áo, nó mở cửa bước ra bên ngoài thì thấy cậu chủ đang đứng nói chuyện với một người ở hành lang. Nó định quỳ xuống trước cậu nhưng cậu đã đỡ nó, bảo quỳ sẽ làm nhăn quần. Nó nhìn cậu, dù nó biết cậu chủ nó rất đẹp nhưng không một lần nào nó không bị nhan sắc của cậu hớp hồn. Nay cậu mặc một chiếc áo sơ đen cùng quần tây tối màu đơn giản, chiếc quần có lưng quần cao nên càng tôn lên đôi chân có lực cùng dài miên mang, bờ vai của cậu nổi lên những cơ bắp nom dáng rất đẹp, khác xa với nó. Nếu nó đứng cạnh câu, chả khác gì nó là một đứa còi xương. Chiếc khuyên tai màu bạc sáng lóa hấp dẫn sự chú ý của nó, có vẻ đây là hàng cậu mới sắm vì trước khi vào đây, nó chưa thấy cậu đeo cái này bao giờ. 

"Mở thêm hai cúc."

Cậu bỗng xoay ngang nó rồi nói, nó nghe theo mà tháo hai cúc áo sơ mi ra. Cậu nhìn nó từ trên xuống dưới có vẻ hài lòng, và dừng ở hình xăm lấp ló bên trong vạc áo của nó. Cậu lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp, cậu mở hộp ra thì bên trong nhìn giống như một cặp nhẫn. 

"Con biết này là gì không?"

"Dạ, đó là nhẫn ạ."

"Vậy con sẽ đeo nhẫn đeo ở đâu?"

"Dạ, con đeo ở ngón tay ạ."

Nghe xong câu này, cậu phì cười. Cậu bảo với nó, không phải, thứ này không được dùng để đeo ở tay. Nó vốn không kiểu lắm nhưng hành động kế tiếp của cậu đã làm nó hiểu. Nhìn xa thì giống nhẫn đấy nhưng nhìn lại gần, chịu chú ý thì sẽ thấy khác lạ. Hai "chiếc nhẫn" ngoài đầu nạm dad quý ra thì có một khe hở có thể tách ra được, biến chiếc nhẫn hở ra, chỗ ấy được hút với nhau bằng nam châm. Chỗ khe hở đó, cậu đặt vú nó vào, nam châm ngay lập tức hút lấy nhau, siết chặt khoảng thịt mềm ở giữa chúng. Lực hút nam châm rất mạnh, khiến cho chúng siết lại không rơi ra. Tương tự với bên vú còn lại, lúc cậu chủ đeo cho nó xong, nó đã chảy nước. 

Cậu cầm lại hộp đựng nhẫn, mở miếng lót ra thì bên trong có một cọng dây bạc, cậu nói hai đầu cọng dây vài hai chiếc nhẫn nhờ móc cài. Trong lúc cậu cài cho nó, nhờ đoạn đối thoại giữa cậu và người đàn ông kì lạ kia, nó biết người đó là chủ nơi đây. 

"Nó hợp với bộ đồ này thật, nhưng còn thiếu chút cơ để ra dáng."

Người đàn ông mặc bộ trang phục mang hơi hướng cổ điển sang trọng nói. Cậu chủ quay sang nói với người kia, có vẻ cậu cần kiếm một món trang sức nào đấy. Người này mở điện thoại gọi đi đâu đấy trong khi cậu chủ lấy chiếc áo khoác mình mặc vào. Cậu xoa lấy đầu vú của nó qua lớp vải sơ mi, nhìn cậu, nó biết tâm trạng cậu đang khá là tốt. 

Trong lúc nó chăm chú nhìn cậu thì cậu bỗng tránh qua một bên, người đàn ông kia dùng chiếc gậy của mình đặt giữa háng nó mà ma sát. Nó bất ngờ nhưng không gây ra tác động gì mạnh, chỉ cảm nhận được gậy của ông ta đang chà sát hai còn dái của nó qua lớp quần. Con cặc của nó cương cứng lên, nó hưởng thụ độ ma sát này cho đến khi ông ta tăng nhịp độ khiến nó thốn thì chân nó bủn rủn. Cậu ra lệnh nó thẳng người trở lại. Ông ta cứ ma sát như vậy cho đến khi con cặc của nó rỉ nước bên trong chiếc sịp thì ông ấy mới dừng lại. Như rằng ông ấy biết nó đã ra nước, ông nói với cậu chủ nó rằng: 

"Hàng này sức chịu đựng vẫn còn kém, không giống với mấy đứa từng qua tay bồ. Nhưng cũng khá khen đấy, bồ đã khiến nó nhạy cảm như một giống cái dâm loạn. Lúc nói tôi vẫn chưa nghĩ bồ sẽ huấn luyện nó theo dạng này, lúc này nhìn thì, nếu bồ chịu cho nó chút thời gian nữa, có khi tôi vừa chạm vào nó đã bắn ra mất rồi."

Cậu nói với người đó, chỉ là do cậu nghĩ sâu xa mà thôi. 

Người đó lại nói:"Bồ không có ý định sẽ dạy dỗ nó thêm sao?"

Nghe xong câu này, tôi ngẩng đầu nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời của cậu. Cậu đang định mở miệng thì lúc này nhân viên chạy đến, đưa ra một chiếc hộp chữ nhật, bên trong là một sợi dây chuyền bạc sáng lấp lánh, kiểu dáng thời thượng. Chẳng biết sao, ánh nhìn tôi lại chả bị nó thu hút mà đặt hết lên người cậu, có phần chờ mong câu trả lời từ cậu. 

Cậu lấy sợi dây chuyền, móc qua dợi dây treo giữa hai chiếc nhẫn rồi vòng qua cổ tôi. 

"Vì chú chó nhỏ này muốn tự do chạy nhảy hơn là ở trong chiếc chuồng của tôi."

Lời nói vừa dứt, chiếc móc cài dây chuyền hoàn tất. Nó nghe mà thẫn thờ, lơ mơ cài lại cúc áo. Cậu nhìn dáng vẻ đó của nó mà cười, xoa lấy đầu nó. 

"Ưm...."

Nó rên nhẹ một tiếng, chân hơi run. Cậu nhìn biểu cảm nó rồi nhìn xuống đũng quần nó thì hiểu. Nó nghĩ chuyến này tiêu rồi. 

"Haha, vừa mới khen nó nhạy cảm thì chứng minh cho tôi coi liền. Nó bắn chỉ vì được bồ xoa đầu, độc đáo thật đấy."

Người đàn ông kia cười, còn nó thì đỏ cả mặt. Nó muốn quay vô phòng thay đồ thì cậu bảo nó đi đâu, khi biết nó định đi thay chiếc sịp dính tinh của nó để tránh làm dơ quần thì cậu bảo: 

"Không cần. Chiếc quần lót này có thể hút chất lỏng, là một dạng tả lót." - Cậu xoay người. - "Thật nhạy cảm."

Buông xong câu ấy, cậu chủ cùng bạn mình đi ra khỏi hành lang, người nhân viên dẫn nó đi xuống chỗ gửi xe trước, trong lúc đi, cái quần lót ướt nhẹp nhớp nháp như tra tấn lòng tự trọng đã mất từ lâu của nó. Thật là khó chịu quá. Bình thường nó đâu nhanh vậy, sao hôm nay kỳ lạ thế, rõ ràng là chưa làm gì mà. Nó sầu não, tủi thân mà đứng ở bãi đổ xe dưới tầng hầm cho đến lúc cậu đón nó. Có vẻ do nó quá nứng mà thôi, đây là ngày cuối, nó muốn làm một chú chó đủ tiêu chuẩn huấn luyện để phục cậu chủ của nó. 

"Lên xe." - Giọng cậu phát ra từ cửa sổ thoáng gió, nó nghe thấy liền bước đến gần. 

Nó mở cửa ghế phụ và ngồi xuống, đây là chỗ ngồi quen thuộc của nó khi di chuyển cùng cậu chủ. Cậu chủ đưa nó một máy sấy tóc có chuôi gắn với ổ cắm trên xe, nó cầm mà hơi khó hiểu. Cậu nói nó, không lẽ con định để cái quần ướt như vậy đến tối sao? Nó hiểu ý ra, đỏ mặt, bật máy lên sấy ngay háng của mình. 

Công tắc được bật lên, nó chỉa máy sấy xuống, hơi nóng vừa phải bắt đầu phả xuống. Khô thì nó thấy khô thật nhưng sấy làm háng nó nóng hôi hổi, chưa kể còn bóc mùi lên nữa. May thay cậu đã mở cửa sổ bên chỗ ngồi của nó, nó an tâm mà để mùi bay ra ngoài, cái mùi tinh trùng dâm tặc. 

Khi đũng quần nó khô hoàn toàn cũng là khi xe cậu dừng ở một rạp kịch, nó trố mắt lên. Phải nói là, nhìn vào một đứa như nó, khó mà có người nghĩ rằng nó ước được một lần ngồi trên chiếc ghế nhung đỏ, ngắm nhìn một vở nhạc kịch mang hơi hướng cổ xưa không hợp thời hơn là những bộ phim chiếu rạp hoành tráng. Đến khi đến chỗ đỗ xe, nó vẫn còn ngơ ngác thì cậu đã dẫn nó xuống, đánh một tay vào đũng quần nó: 

"Làm gì mà con đơ ra vậy, không thích chỗ này?"

"Úi... Dạ, không... không có, con hơi bất ngờ ạ."

Sau khi bị đánh vào chỗ đó, nó hoàn hồn, dẹp máy sấy trên tay, bước xuống xe. Nó muốn hỏi cậu rằng, vì sao cậu đến đây, là vô tình hay sao nhưng nó không mở miệng. Nó đi theo chân cậu vào bên trong rạp hát, mọi thủ tục được cậu lo, việc của nó chỉ là ngồi vào chỗ. 

Chỗ cậu đặt ở nơi lý tưởng, không quá gần sân khấu để khó làm chuyện gì đó, cũng không quá xa để thấy rõ sân khấu. Nó nhìn xung quanh, quy mô rạp hát này lớn, chỗ ngồi cũng bộn, nó tưởng sẽ không thể nào đầy nổi được đâu nhưng giây phút gần công diễn, từ từ từng chỗ đều được kín người.  

Khi ánh đèn tối dần cũng là lúc ánh sáng tựa như vì sao chiếu rọi lên sân khấu, những bước chân xuất hiện, tiếng nhạc vu vươn. Nó nhìn ngắm người diễn viên biểu lộ theo từng nhịp nhạc, cả người bay bổng theo lúc nào không hay. 

"Dùng thứ này."

Cậu ngồi bên cạnh nó đưa một món vật lạ qua. Nhìn thứ ấy giống như chai xịt hen suyễn vậy, hoặc đúng là thứ ấy. Nó ngắt quãng chú ý đối với buổi nhạc kịch, đưa miệng xịt vào miệng mình rồi xịt. Cậu không bảo lúc nào dừng, nó cứ xịt như vậy. Xịt đến lần thứ 10 gì đấy, cậu chạm lên tay nó với ý tứ là thôi. 

Ban đầu, nó chưa biết đó là gì nhưng vào lúc cả người nóng lên, nó đã hiểu, một loại thuốc kích dục. Nửa buổi đầu là cảm xúc thăng hoa cùng nghệ thuật, nửa buổi sau là cơn nứng triên miên trên nền nhạc tuyệt diệu. Hai tay nó chấp trước bụng để kiềm chế chính mình, cái thứ giữa chân vừa ra cách đây không lâu đã đứng thẳng lên, qua lớp quần tây dựng thành một túp lều nho nhỏ. Cậu không cho phép nó cọ, nó chẳng dám làm lung tung. 

Tình trạng như vậy cứ kéo dài cho đến lúc nó ngồi trong một nhà hàng trên tầng thượng tòa nhà cao vót. Bầu trời đã tối đen tự lúc nào, hai người cùng ngồi dưới ánh nến như lúc này, nó nhầm tưởng rằng cậu chủ và nó đang hẹn hò với nhau. Có lẽ, cơ nứng đã làm nó mụ mị đầu óc lắm rồi. 

"Đặt tay lên bàn, con cứ để dưới người như thế thì sao ăn được?"

Cậu nhấc ly rượu vang mà bồi bàn vừa rót cho lên nhấp một ngụm, nó nhìn cậu đến thất thần. Nó biết cậu chủ nó rất đẹp, nhưng hôm nay nhìn cậu qua quang cảnh này, cậu lại càng sáng hơn trong mắt nó. Nó đặt tay lên bàn, giọng nói có phần ngắt quãng: 

"Dạ... do chỗ kia của con... khó chịu quá..."

Nó nghe được tiếng cười từ cậu: 

"Nứng không kiểm soát là bản năng của súc vật, con sắp trở lại với cuộc sống bình thường, con nên học cách người thường giải quyết vấn đề này."

Trong một không gian lãng như này, nó hơi ngạc nhiên khi có thể nghe những lời nói thô thiển và nhục nhã đến như vậy. Không phải lần đầu nó nghe, mà nó đã bị ảo tưởng hẹn hò của mình khiến nó mê mụi. Nó trở lại hiện thực, vốn nó chỉ là con chó của cậu chủ mà thôi. 

"Dạ..."

Người bồi bàn mang lên món khai vị đầu tiên, một món mặn, nó nhìn theo cách cậu ăn mà học tập theo. Dù đã được cậu dạy nhưng nó làm vẫn ngố, cứ giống học đòi làm sang. 

"Thời gian qua, con cảm nhận tất cả như thế nào?"

Giọng cậu lần nữa vang lên, khi nó định mở miệng, nó cảm nhận được mũi giày của cậu đang chỉa vào đũng quần khuất dưới bàn của nó. Chỉ mới chạm nhẹ thế thôi mà con cặc của nó đã chảy nước nhờn rồi. 

Thật lòng mà nói, ba tháng qua đối với nó như một giấc mộng dài. Nó chưa từng nghĩ sở thích biến thái này của mình sẽ được thỏa mãn như vậy, nó chưa từng nghĩ nó sẽ có một cậu chủ tốt như Dương, nó chưa từng tính đến khả năng mình có thể được khai thác đến mức này. Từ những ngày đầu với những bài xích, nó dần mở lòng và tiếp nhận dạy dỗ nhiều hơn. Nó cảm thấy như được sống là chính mình, những năm qua vốn là nó giả danh thành một người chẳng có thật, giả làm một người bình thường. 

"Dạ... những tháng qua, với con, mọi thứ đều vô cùng vui sướng. Con sống đúng bản năng, được cậu chủ dẫn dắt, con cảm thấy vô cùng hạnh phúc." - Nó cố điều khiển giọng nói bình tĩnh, không run rẩy vì cơn nứng của mình. - "Con không nghĩ là mình sẽ đi được đến mức này, thậm chí vào ba tháng trước, con đã tưởng đây chỉ là trò đùa lừa đảo mà thôi."

Lại một tiếng cười truyền đến từ khóe miệng của cậu, nhưng không phải nụ cười khinh miệt thường thấy, nó cảm thấy cậu đang vui. 

"Lừa đảo? Con nghĩ cậu sẽ lừa con những gì?"

Nó ngay thẳng trình bày: 

"Dạ... lúc đó con nghĩ xong cũng thấy buồn cười. Con là một sinh viên bình thường, không có gì trong tay thì đâu đáng bị lừa đâu. Nhưng con cứ nghĩ cậu thuộc dạng buôn người, mà con thì thân thủ đâu tệ, nên con không sợ, tới đâu tới." - Nó nhấp một ngụm rượu trong chiếc ly trước mặt. - "Con mừng lắm... vì lúc đó con đã dám thử."

Nó nghĩ, nếu lúc ấy nó vì sự sợ hãi của mình mà không chấp nhận, thì liệu sau này nó sẽ hối tiếc không? Nó không chắc được, có lẽ là không, vì nó chưa từng trải qua, nó chỉ xem đó là một đoạn ký ức mơ hồ về một người lừa đảo mà thôi. Nó cảm thấy may mắn vì lúc đó nó đã tin theo trực giác, tin rằng người trước mắt sẽ thỏa mãn ước muốn của nó. 

"Lúc đó con đã dám thử, vậy, vì sao bây giờ con không dám nữa?"

Bồi bàn lên món thứ hai, mang khai vị vào trong, người nọ đổ rượu vào ly cho cả hai người rồi lui ra. Nó nhìn vào cậu sau câu nói ấy để tìm kiếm gì đó, nhưng đối mặt nó chỉ là bộ dáng cậu lấy thìa và dao cắt miếng bò, cậu không nhìn nó, cậu chỉ nhìn vào món ăn mà thôi. 

Nó hiểu cậu muốn hỏi nó những gì. Vì sao lúc ấy nó đã dám chấp nhận cuộc chơi với người nó cho là lừa đảo, thì sao bây giờ lại không dám cùng cậu bước tiếp con đường phía trước theo bản năng trong nó. Từ ngày gặp cha nuôi đến bây giờ, nó vẫn không chắc rằng quyết định dừng bước này là đúng hay sai. Nói nó không lưu luyến khoảng thời gian này thì chắc chắn là tự dối lòng. Nó rất ghi nhớ khoảng khắc làm nô lệ cho cậu chủ, nó muốn làm nữa lắm chứ, dòng mãu trong nó cứ thôi thúc nó phải tiếp tục đi. Nhưng, nó biết, lý trí của nó không cho phép điều đó. Có lẽ, chắc do nó sống trong xã hội bình thường mười mấy năm, nhận thức của nó không thể thay đổi chỉ với vài ba tháng được. 

Nó cười khổ, đặt dao cắt lên miếng thịt và bỏ vào miệng. Mùi vị thịt ướp rất ngon, thật sự ngon lắm, nó không cảm khái là do đắt tiền mà nghĩ, chắc có lẽ sau này khó có dịp ăn ở đây lắm. Nó uống xuống một ngụm rượu lấy lòng can đảm. 

"Cậu... Cậu có thất vọng về con không ạ?"

Bầu không khí nặng nề hiện tại được phá tan đi bằng cậu nói của nó. Trùng hợp rằng, lúc này cây đàn lớn ở giữa nhà hàng đã có người ngồi đánh, từng nốt nhạc cứ thế phiêu lãng theo cơn gió. Trên đây đặt bàn không dày, các bàn cách nhau một khoảng cách nhất định, tăng thêm mức độ riêng tư cho các cặp đôi và sang trọng. 

Khi nó hỏi, cậu vừa nhâm nhi một chút rượu xong, từ khung cảnh màn đêm, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào nó. 

"Thất vọng à?" - Giọng cậu vừa phải, nó nghe luôn cảm thấy rất êm tai. - "Nếu là trong quá trình huấn luyện, cậu có từng thất vọng chưa? Có, cậu không ít lần thất vọng."

Chẳng hiểu sao, nó nghe xong thì thấy hơi buồn. Mặt nó ngươc xuống, và cậu buôbg ly rượu xuống, tiếp tục lời. 

"Cậu nghĩ rằng, trong khoảng thời gian chủ nhân và nô lệ tiếp xúc, thất vọng sinh ra là điều hiển nhiên. Con sẽ không thể đòi hỏi đối phương luôn hoàn hảo đáp ứng những gì con muốn, và cậu cũng vậy. Như những buổi đầu, cậu muốn con học cách ăn phân, con nào có làm được. Lúc đó, cậu thất vọng. Không chỉ thất vọng với khả năng của con, mà còn ở cách dạy dỗ của cậu. Và con nhìn xem, bây giờ thì con ăn rất tự nhiên, như một lẽ thường. Nên với cậu, có thất vọng thì sẽ có phát triển, hành trình trải qua từ những hố sâu không phải để con nhìn lại rồi tự trách chính mình."

Cậu cắt một miếng thịt, đưa vào miệng mình, trong khí nó vẫn im lặng. Nó nghe mà cảm xúc lúc lên lúc xuống, nó nghĩ đến những giây phút nó kháng cự với cậu, nó nghĩ đến những lúc nó không ngoan, nó biết nó làm cậu khó chịu, nhưng cậu biết cậu còn khó chịu với chình mình. Nó đang định mở miệng nói gì đó, thì nghe thấy lời cậu tiếp: 

"Nếu con đang muốn nói về quyết định của con có làm cậu thất vọng không? Thì câu trả lời là không." - Một ngụm rượu nữa đã làm ly của cậu trống, người bồi bàn ở cách đó không xa tiến đến, đổ rượu vào ly cho cậu. - "Đây là quyết định của con, và cậu tôn trọng nó. Khi cậu cho con quyền lựa chọn, dù con con thế nào thì cậu vẫn sẽ chấp nhận, vì đây là ước muốn của con. Cậu cho rằng, mọi chuyện đều có duyên số. Giống như ngày ấy, nếu con không chấp nhận yêu cầu của cậu thì đối với cậu, chuyện đó chẳng tạo nên rợn sóng nào. Có lẽ cậu sẽ đi tìm một cậu trai khác, rồi người ngồi ở đây lúc này với cậu không phải con mà là người đó chẳng hạn. Trên một phương diện nào đó, tuy cậu ở thế chủ động nhưng cậu thích mọi thứ trải qua một cách tự nhiên, cậu thích ngắm nhìn nó diễn ra nằm ngoài suy đoán của cậu." 

Tất nhiên, nằm ngoài suy đoán nhưng vẫn có cách để nó trở lại quỹ đạo ban đầu. Điều này, cậu chủ không nói cho nó biết, và cậu nghĩ đây cũng chẳng là lúc thích hợp để nói. 

"Vậy, con có thất vọng gì không?"

Nhìn ánh nến lung linh trước mặt, nó nhẹ nhàng cười: 

"Dạ không ạ..."

Nụ cười của nó, không biết rằng chính nó có biết không, nhưng cậu chủ nhận ra bên trong là một chút chờ mong. 

Nói không thất vọng, làm sao có thể. Thất vọng ở bản thân trong thời gian qua thể hiện chưa đủ tốt là phụ, thất vọng chính là nó không đủ can đảm để chấp nhận vị trí bên cạnh cậu thời gian dài phía sau. Nó thất vọng về chính mình, nhưng nó không muốn sửa đổi quyết định. Có lẽ như cậu đã nói, đây dựa vào duyên số. Tuy vậy, khi nghe đến chỗ sẽ có người ngồi vị trí này thay nó, nó cảm thấy lòng mình có gì đó nặng trĩu. 

Mỗi người một tâm tư kín đáo, không phải vì không tin tưởng nhau. Đơn giản chỉ là, thời điểm hiện tại không phải lúc thích hợp cho những điều này. 

Những câu tâm sự qua lại cứ tiếp diễn đến món cuối cùng, cậu và nó cùng lên xe, bỏ lại quang cảnh bầu trời cùng những tòa nhà chọc trời lấp lánh ánh đèn phía sau lưng. Trên đoạn đường xe chạy, nó dần nhìn thấy khung cảnh quen thuộc ba tháng qua chưa gặp, đã xuất hiện dần dần. Có lẽ do ảnh hưởng của cồn, nó cảm thấy mình ngà ngà say, phần dưới không trướng nhiều vì nứng nữa mà là cảm giác bóng đái căng tròn. Tuy thế, nó không muốn con đường này sẽ mau đến điểm dừng, nó muốn dài ra một chút. 

"Say rồi à? Đến chỗ con rồi."

Giọng cậu đánh thức dòng suy nghĩ miên man của nó, trước mặt nó ấy vậy đã là khu trọ quen thuộc. Cảm xúc lúc này không biết thế nào, đến khi nó đứng chờ cậu ngoài xe, nhìn cậu đặt chiếc va li và cặp trước mặt, nó vậy mà sinh ra cảm giác hối hận. 

"Cậu..."

Hoặc do say, hoặc do cảm xúc nên giọng nói nó có phần nghẹn ngào. Cậu xoa lấy đầu nó, rồi từ trong xe, mở ngăn lấy ra một bịch nước màu vàng. 

"Lần cuối rồi, uống đi để nhớ mùi vị."

Cậu nói với nó như thế, còn nó thì cầm bịch nước lên đưa vào miệng. Mùi vị nước đái nhiều ngày cộng với nhiệt độ trong ngăn đã khiến nó nhăn mày, nó nhớ ra đây là bịch nước nó thải ra khi vẫn còn trong chuyến đi lúc trước. Bụng nó tuy đã quen với nước tiểu nhưng vẫn sôi trào vì mùi vị này. Đũng quần lại càng trướng hơn. 

Thấy nó uống xong, cậu lại xoa đầu nó, những chân tóc lú nhú đã phủ đen một phần cái đầu trơn bóng lúc trước, có lẽ cần thêm một tháng để chúng dài ra. 

"Đến đây là tạm biệt?"

Nó muốn "Dạ" lắm nhưng chẳng hiểu sao chả phát âm ra được, chỉ biết gật đầu. Luyến tiếc gì chứ? Cái cảm giác chết tiệc này, đã chọn rồi thì vì sao cứ suy nghĩ? Nó hơi giận mình, nhưng lên mặt lại giống như sắp khóc đến nơi. 

"Cậu chúc con sẽ xây dựng được mái ấm mà con mong muốn."

Giọng cậu nhẹ nhàng, nó nhớ lại lần đầu gặp cậu vào ba tháng trước, hai hình ảnh chồng lấn lên nhau. Nó khịt mũi, nói thành tiếng: 

"Con mong cậu sẽ luôn hạnh phúc ạ." 

Cậu cười một tiếng, lại xoa đầu nó, lần này thì nó ôm lấy tay cậu, muốn giữ lấy cánh tay này mãi. Chỗ cậu và nó đứng bây giờ chẳng có ai, hẻo lánh, nên nó không sợ gì cả, mà dù có người thì nó cũng không sợ. 

Xoa đầu nó xong, cậu quay trở lại xe, còn nó thì đứng tại chỗ đó nhìn cậu quay xe. Đến khi đèn pha bật lên và cậu chủ sắp rời đi, nó vậy mà tiến đên gõ cửa kính chỗ cậu lái. Cậu nhả kính xuống và nhướng mày với nó. Nó bảo: 

"Mùi vị con đã nhớ kĩ ạ... con xin được thể hiện lần cuối để cậu nhớ chút chút về con ạ."

Cậu chủ nó có nhiều nô lệ không riêng gì nó, nó vậy mà sợ cậu sẽ quên. Cậu cười, bảo làm đi. Nó đi đến ngọn đèn đường gần đó, bộ đồ tây màu be quả thật hợp với nó. Từng đường nét nam tính được lột tả rõ ràng, thêm chất vải cao cấp càng tôn dáng cho nó thêm. 

Nó đưa hai tay ra sau đầu, chân dang rộng bằng vai. Với tư thế như vậy, cậu như biết nó định làm gì. Đũng quần ướt nhẹp của nó mới khô cách đây vài giờ mà lúc này đã lại đậm màu dần, lan xuống ống quần đọng thành một bãi nước dưới chân nó. Ngọn đèn trên đỉnh đầu càng làm hành động này trở nên dâm dục hơn bao giờ hết, và, cũng nhờ đủ ánh sáng, cậu có thể thấy chỗ đó của noa khi đã ngừng chảy nước, vậy mà có những bọt trắng. Bắn ra chỉ vừa sau khi đái, cọ qua lớp quần mà không cần chạm vào, đây là thành tích nó đạt được khi cậu dạy dỗ. Mắt nó lúc này đã rưng rưng. 

"Ngoan, quả là chó cưng của cậu."

Sau câu nói ấy, kính xe của cậu đẩy lên và chiếc xe cũng dần khuất bóng khỏi khu trọ của nó. Nó khuỵu hai chân xuống vũng nước nhỏ, chàng trai bây giờ nào còn có vẻ nam tính, chiếc quần ước nhẹp dâm đãng còn mặt thì lắm lem vì nước mắt. 

Có lẽ, đây chính là điểm cuối của cuộc hành trình này, nhưng biết đâu đối với nó và cậu, giờ chỉ là khởi đầu mà thôi. Những điều đã chọn chưa chắc sẽ không thể quay lại, chúng ta nắm trong mình vận mệnh thì đừng bao giờ gục ngã trước điều gì. 

Về khuya, đường phố ánh lên đèn đủ màu, những tòa nhà chọc trời rực rỡ chói mắt, một chiếc xe lăn bánh từ khu trọ nhỏ đến chung cư xa hoa, có vẻ tâm trạng chủ nhân của xe này đang rất tốt. 

- Hết -





Mục Lục

MỤC LỤC [30/10/2018 - 01/12/2021] Hợp đồng Bạo dâm  Chương 1 - Làm quen Chương 2 - Ngày đầu gặp mặt  Chương 3 - Hình thức  Chương 4 - Khóa c...