Nó rời khỏi nhà sàn, tìm kiếm nhà vệ sinh. Nó vào nhà vệ sinh, đi vào một buồng trống, nó cởi quần tây, áo cùng giày ra vì sợ bẩn, nó chừa lại duy nhất đôi vớ và quỳ thẳng người lên, hai tay nó để ra sau đầu, trứng rung của nó đã run mạnh hơn trước, mức độ đã được tăng lên, nó không khóa nhà vệ sinh mà để khép hờ, bởi cậu đã dặn vậy, nó sợ người đi vào sẽ thấy được bên trong nhưng nó càng hứng thú, nó dường như dưỡng được tính cách thích được người khác nhìn mình trần truồng. Trở lại cái ngày nó bị hãm hiếp trong nhà vệ sinh công cộng, nỗi sợ nảy sinh trong nó nhưng len lỏi đó là những vui sướng, khát khao được địt, được chứng minh bản thân là chó. Nó quỳ thẳng người, ưỡn ngực ra, dáng quỳ này là nó trải qua ba tháng có được, nó là một chó vô cùng kiêu hãnh. Buôn Ma Thuột, nơi đây nó đã đi một lần, không phải dạng chưa biết gì, mà lần đó đi là với thân phận con người, giờ đã khác hoàn toàn. Nó từng đi đến khu du lịch sinh thái này, cũng từng mắc đái vào đây mà xi, mà cái phòng nó vào chính là phòng nó đang quỳ đây, đúng là khác xa trời vực. Nó bắt đầu suy nghĩ viễn vong, phải chăng lúc nó vào đái, cũng có một con chó đang quỳ chờ chủ nhân, ai biết được. Đầu gối của nó tiếp xúc với mặt gạch, cảm giác thật khó chịu nhưng với nó thì đã quen từ lâu rồi. Lớp dây thừng cạ lên ngực nó khi nó ưỡn ra, kéo căng cây làm cho hai bên háng bị ma sát, mà nó lại thích cái kích thích này, nó cứ ưỡn ra suốt, sướng biết bao. Mỗi lần nó ưỡn là cái kẹp vú của nó đung đưa, vì bằng sắt nên nó nặng trĩu, kéo qua kéo lại muốn sứt vú của nó. Nhà vệ sinh khu sinh thái nên không đến nỗi quá dơ, nó có thể ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng. Miệng nó lè lưỡi ra, nhùn y hệt một con chó. Con cặc nó vô ý thức nhiễu nước nhờn xuống đất, nó đưa tay xuống chấm nước nhờn đó và bôi quanh hai đầu vú bị kẹp của nó, có một cảm giác kích thích tuyệt vời. Nó nghe được tiếng bước chân, nó nhanh chóng đưa hai tay ra sau, ưỡn ngực, lẽ lưỡi, ngẩng cao đầu chờ đón người vào.
Dương bước vào nhà vệ sinh, mở cửa một buồng có đầu gối quỳ, anh đã thấy con chó mình đang trần truồng ở đó. Anh lấy chân đạp cái khóa cặc của nó, nó rên ư ử. Anh lại di chuyển chân qua hai trái bóng của nó, rồi nghiền xuống, nó đau lắm nhưng nào dám hét, anh được thế bắt đầu dẫm xuống mạnh hơn, nó nghiến răng để không phát ra tiếng, tay nó run run. Nó tưởng như bi nó sắp vỡ ra vậy.
"Mở miệng."
Nó không nghiến răng nữa mà mở miệng ra hướng lên cậu. Cậu móc con cặc ra, rồi hướng vào họng nó. Cậu bảo nó ngậm, con cặc cậu lớn dần trong miệng nó. Nó mút cặc cậu, cậu rút cặc ra và tát nó.
"Uống chứ không phải bú."
Nó giật mình, nó xoa mặt, rồi trở lại tư thế ban đầu, cậu lại cho cặc vào họng nó. Con cặc đi sâu vào bên trong. Rồi như nó mong đợi, dòng nước nồng ấm từ đầu cặc chảy ra, chảy thẳng xuống họng nó, nó ư ư, nó như bị tắc nghẽn vậy. Nước chảy trực tiếp làm cho nó phải uống trực tiếp, không có gì hứng cho việc uống từ từ, nó cố giữ nhịp điệu vừa phải để nó dễ dàng tiếp thu vào bụng, nó ực ực, trái cổ di chuyển, đôi lúc lại dịch qua bên này, rồi dịch qua bên kia để nước đái không tràn ra. Rồi từ từ, dòng nước đái cũng ít lại, con cặc cậu nhỏ lại, nó mút lấy những giọt nước đái cuối cùng còn đọng trên đầu khấc, rồi sau đấy, nó hôn lên đầu cặc cậum cậu cười vì động tác ngây thơ của nó, xoa đầu nó, bảo nó mặc quần áo vào. Cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh trước, chờ ở băng ghế. Nó bước ra thì nhìn thấy cậu, cậu vốn đẹp trai, làm thế nào nó cũng thấy đẹp tuyệt.
Bây giờ đã là giữa trưa, cậu dẫn nó đi đến bãi cây sâu trong khu sinh thái. Vì là trưa, mọi người đều tản đi vào nhà sàn, hoặc nghỉ chân đâu đó, nơi nau vắng vẻ, ngay cả bảo vệ cũng không có, giữa cái nơi trống trải này, nó bỗng thấy bất an vô cùng, người nó run, đít noa vốn run, nay còn run hơn. Lượng nước đái vừa uống cùng với hồi sáng bây giờ như quy tụ lại vào con cặc nó, cặc nó run run trong khóa, muốn giải phóng, muốn đái ra, nhưng mà nó nhặn ra giờ đi đái của nó đã qua mất rồi, tại vì khi sáng không xả, nên giờ ứ động hoàn toàn, nó cười khổ, nó khép nép chân, đi sau lưng cậu. Bây giờ, nếu có một dây nối, thì nó chả khác gì được cậu dắt đi cả. Đến giữa tán cây, cậu bảo nó dừng ở đấy, hai chân dang rộng, thẳng người, mắt nhìn xuống hồ nước lớn giữa khu sinh thái. Hãy nhìn xem, nó như đang bị phạt đứng trong lớp vậy, phải thẳng người, nhưng hướng nó đối diện không phải giáo viên mà là một khu đông người đến rợn.
Nó mắc đái quá, nhưng nó không được phép mở miệng xin cậu, nó đành im lặng. Lúc ở nhà, nó đi đái đúng giờ đúng giấc nên nước đái ít khi tồn đọng, nhưng giờ thì đầy trong bóng đái của nó, nó thốn cặc vô cùng. Chân nó run, nó cố đứng vững.
"Đếm."
Bỗng một tiếng vút xuất hiện, nó cảm nhận làn đau đớn trên đít. Cậu cầm roi mây, đánh thật mạnh vào đít nó, tiếng roi xé gió tạo ra cho nó cảm giác hoảng sợ, đè nặng lên tâm lý nó, khiến nó đau đớn hơn mấy phần. Khi roi chạm vào đít, nó giật cả mình, xém tí là ngã xuống chúi nhũi, may thay lấy lại tình thần sớm mà vững bước. Nhưng vì giật mình như thế, nó đã quên đếm, theo luật cậu đưa ra, quên đếm thì không tính, ôi, nó đã bỏ lỡ mất rồi. Để nó tập trung lại, cậu tăng cấp độ rung của trứng lên cấp thứ 3, ba trứng rung trong đít đấu đá, nó không còn thời gian dư hơi đâu mà lơ đãng nữa.
Nhát roi tiếp theo nhanh chóng đáp lên đít nó, tiếng roi vụt trong gió như tiếng của thánh Gióng lấy bụi tre làng làm giáo, mãnh liệt, dữ dội đến như thế. Chiếc roi bình thường của cuộc chơi vẫn không có tuổi với cái roi mây, tre, nứa của ta, dù đánh qua lớp quần nhưng cái đít bên trong sẽ nhận đủ cả, một lần đỏ sâu, mà lại trúng ngay yếu điểm, tin rằng, nếu đánh lên phần áo trên lưng, chẳng mấy chốc áo sẽ dính đầy máu.
"Một."
Nó lấy hết hơi mà đếm theo từng roi, khó khăn lắm sau cơn đau ní mới rặn ra, trời giữa trưa nóng bức, người nó đổ mồ hôi, dù ở dưới bóng râm vẫn không khá hơn bao. Cái nóng của buổi trời làm nó đổ mồ hôi, toàn bộ mồ hôi làm ướt áo, khiến cái áo trong suốt, thấy được mấy lần dây thừng bên trong. Nó thở đều đều, tự điều chỉnh để giúp bản thân thả lỏng, bởi nó biết, nó càng gồng, càng gắng sức thì sẽ càng đau, phải từ từ, thoải mái mà hưởng thụ.
"Hai."
...
...
...
"Mười bảy."
Trải qua mười bảy roi, không hiểu sao, càng lúc nó càng thấy sướng, nhưng vì bóng đái chứa đầy nước, cơn sướng này chứa kèm sự mắc đái, bên trong cái khóa, nước đái đã nhiễu một chút, nó biết chân nó muốn dụi lắm rồi, nhưng nó vẫn phải vững, nó không được phép ngã gục, nó sẽ làm cậu thất vọng mất. Nó cố sức mà ngẩng cao đầu, nhưng nó nào biết, mọi suy nghĩ của nó, cậu đều nằm lòng.
"Đã qua giờ đi đái, nếu có mắc, tự đái trong quần."
Giọng cậu vang lên giữa những cơn roi vùng vụt, nó giật mình. Việc đái trong quần không phải nó chưa từng thử, nhưng đấy là lúc gần nhà cậu, còn giờ đây là một khu sinh thái, nó đái ra quần thì làm sao về đây, nó dở khóc dở nín, nó đành phải cắn răng mà chịu.
...
"Hai mươi ba."
Nó dường như đã đánh giá bản thân quá cao, đến roi này, bóng đái của nó như muốn vỡ ra, nó mắc đái lắm rồi, thật sự.
"Hai mươi bốn."
Cái cơn đau của roi hai mươi bốn đem lại không phải chỉ ở thể xác mà còn ở tinh thần, nó tưởng như nó sắp bị đánh vỡ hoàn toàn vậy, nước đái bắt đầu nhiễu ra, chỉ cần một kích thích nữa, cái vòi sẽ mở, mọi thứ sẽ tuôn ra, bao gồm lòng tự trọng còn xót lại chút ít của nó.
"Hai mươi.....lăm..."
Khi roi hai mươi lăm chạm vào đít, nó biết nó xong rồi. Dưới ánh nắng mặt trời xuyên qua bụi cây rậm, chiếc quần tây của nó ướt dần. Nó không khống chế được bản thân nó nữa, roi thứ hai mươi lăm ấy như đánh vỡ cái van cuối cùng của nó, khiến nước đái của nó tuôn ra ào ạt, nó không tự giác ngăn chặn lại được, như hoàn toàn mất ý thức. Nước đái nồng ấm từ buồng đái đi qua ống ông cứ thế chảy xuống chiếc quần tây nó mặc, loan vào ống quần, chảy qua hai bên mag chảy xuống đất. Vào lúc này, đầu óc nó thanh tịnh hơn bao giờ hết, hai chân nó đứng vững ngư kiềng, nước đái cứ thế chảy xuống. Nước đái có vẻ nhiều lắm, nơi nó đứng nhanh chóng ướt nhẹp một vũng, cái nắng oi bức khiến mùi nước đái bốc lên nhanh, nó hưởng trọn toàn bộ. Nó nghe thấy cậu cười, thế là đái càng hăn, đái hẳn một lúc lâu mới dừng lại được, đúng là thứ chó, ngay cả đái trong quần mà cũng sướng đến độ như thế này. Lúc những giọt nước đái cuối cùng chảy xuống, nó thở nhẹ một hơi, hai buồng đái rỗng tuếch lại đỡ một phần gánh nặng cho nó, cơn gió nóng của buổi trưa thổi qua háng nó, cái mùi khai bốc lên, nó ngửi, lớp quần tây dính nước đái trở nên đậm màu và dính vào người nó, nó lành lạnh.
"Tự làm quần khô rồi ra bãi đỗ xe trước 5 giờ chiều." - Dương dừng một chút, nhìn dáng vẻ nó rồi nói. - "Con được tự do hoạt động đến khi ra bãi đỗ."
Lệnh này đưa ra có nghĩa là nó phải làm mọi cách để quần khô, mặc kệ là cách nào, đều phải làm trước 5 giờ chiều. Cậu rời đi, bỏ lại nó một mình ở chỗ đó. Nó thả lỏng tay, cố nhắc chân khỏi vũng nước đái, ngồi tựa xuống cái cây bên cạnh, trườn dài trên bãi cỏ. Vì nó nghĩ giờ trưa sẽ không có ai, nên nó vô tư, nó mở dây quần ra, bên trong, đúng là cái quần ướt nhẹp nước đái thật, không những vậy, vì nó mặc sơ mi đóng thùng, nên tà áo được nhét vào bên trong cũng ướt lây theo khi nó ngồi bệch xuống cùng nước đái vấy lên. Nó kiếm một nơi có nắng, nó cởi cái quần dài ra, để ở đó phơi khô, giờ nó không dám lộ liễu nữa, nó chui vào bụi rậm, cái quần thì để nơi có nắng nhưng ít người qua lại. Nửa người dưới trần truồng, cái khóa cặc tồng ngông cùng sợi dây thừng buộc qua háng, cái kẹp vú thì lắc lắc, mà nó ở gần với cái quần, noa hút hít cái mùi nước đái đang dần khô, thật thơm làm sao, tự hút mùi của chính mình rồi tự khen, nó đúng là mộ con đỉ không hơn không kém.
Qua một giờ đồng hồ, cái quần khô rất nhanh, nhưng phần đúng quần vẫn chưa hẳn, vẫn còn ướt ướt, phần vạt áo của nó thì đã khô, đọng lại màu hơi vàng vàng. Mà giờ nó phát hiện ra điểm thú vị, do đáy quần bị rách, nên nước đái không chảy ướt quá nhiều, đa phần lọt qua khe hở mà đi gần hơn phân nửa, thế cũng mừng làm sao, đúng là trong cái rủi có cái may. Vết rách này nhìn kĩ thì không phải kiểu cắt tự tiện, mà là có những đường may khéo léo xung quanh, làm cho nó nghĩ, vốn ban đầu kiểu dáng quần này đã được đặt như thế. Quần này như các loại quần tây khác, nhìn bình thường là vậy, nhưng cái túi nó có chỉ đề trang trí, vì khi đút vào, ta trực tiếp tiếp xúc da thịt, chứ chả chứa được thứ gì cả, kiểu quần cho nô lệ có khác. Dưới cái nắng này cùng khí trời Buôn Ma Thuột, nó lại thấy mát dịu, ní muốn ngủ, nhưng nó biết nó không thể, ngủ rồi, thì chính nó là người gặp nguy.
Qua một thời gian, cuối cùng mọi thứ đã khô, nó mặc vào tự nhiên như chưa từng có việc đái trong quần, rồi đàng hoàng làm một thằng đẹp trai đi ra bãi đỗ xe. Tại đây, nó nhìn thấy cậu đã lên xe sẵn, nó đi lên và ngồi bên cạnh cậu, vẫn là vị trí có con cặc giả, cặc giả đâm vào chèn ép trứng rung, nó ưỡn mông qua lại mà hứng chịu tất cả, đặc biệt hưởng thụ.
Cậu bảo nó xoay mặt về phía cậu, cậu đeo một cái mũ đen chùm lên đầu nó, mắt nó bị che đi, bóng tối bao trùm lấy nó. Không những thế, ngay cả tai, nó cũng cảm giác không nghe được gì, có lẽ là có tai nghe, xong cậu khóa miệng nó lại. Bóng tối bao trùm, các giác quan bị ngăn trở, xúc cảm của nó nhạy hơn bao giờ hết. Nó cảm giác được xe dừng vì cặc giả ngừng rung, nó ư ư vài tiếng. Cậu mắc dây vào vòng cổ nó rồi bảo noa đi theo cậu, nó suy nghĩ, sao nó đi được, không lẽ cậu định dắt nó đi trong tình trạng này. Nhưng bn chưa kịp nghỉ thì trứng rung bên trong đít lại rung mạnh hơn thúc đẩy nó đi. Nó đi cà nhắc theo cậu, nó cảm nhận được bậc thềm, cảm nhận được đế giày chạm vào sàn gạch, nó không nghe được gì cả, cũng không thấy hay phát ra tiếng gì, cái cổ cứ thế mà được dẫn về phía trước, nó đi chậm thì sẽ té mất, hai tay cấm lấy dây, ý cậu đi chậm tí, nhưng dây lại bị giật, thế là nó đành phải đi nhanh hơn.
Đi được một lúc, nó bị bắt dừng lại, nó cảm giác quần áo nó được cởi ra bởi một bàn tay kì lạ, có cố ngăn lại nhưng nó phát hiện, nó bị giật, ra đây là lệnh của cậu. Nó cảm nhận có kim tiêm vào người nó, có lẽ là thuốc tê, vì nó dường như không cảm giác được gì sau mũi tiêm đó. Nó thấy đầu cặc hơi tê, có lẽ có gì đâm xuống, và hai bên vú nó cũng vậy, có lẽ có gì đó nữa nhưng nó không cảm nhận được. Nó cảm nhận được nó bị bao trùm bởi cái gì đó, rồi nhanh chóng được nhấc vào một vật chứa, chủ là cảm nhận, bởi cơn tê dường như sắp làm tê liệt nó hoàn toàn, nó hơi run tí rồi cảm giác buồn ngủ ập đến, nó mặc kệ mọi thứ và nhắm mắt, mong khi mở mắt, người nó gặp đầu tiên sẽ là cậu.
Hóng chap sau nga, đọc mà càng ngày càng nứng
Trả lờiXóaHóng
Trả lờiXóa