Ngoại ô Thành phố Buôn Ma Thuột, trời không nắng ấy gắt, mọi thứ vẫn còn chút se se lạnh, tuy mặt trời đã lên đỉnh, lúc này, nếu may mắn, người ta sẽ bắt gặp được một nhóm soái ca đẹp trai đang đi bộ lang thang. Một nhóm này bao gồm bốn trai đẹp, họ mặc sơ mi trắng cùng quần tây, lại giầy da và đẹp một túi ngay lưng, nhìn vừa hấp dẫn lại năng động. Vẻ ngoài bóng bẩy thế đấy, nhưng thật tiếc, chúng chỉ là những con chó chưa qua hết kỳ huấn luyện.
"Thằng chó Kiệt, đợi tao cái coi."
Thằng Quý ở phía sau réo Kiệt, Kiệt là thằng đi nhanh nhất trong cả bọn, nó quay lại nhìn ba đưa mà mặt méo mó.
"Tụi tao nứng quá đi không nổi."
Nhìn thật kỹ, cái đũng quần tây của bốn thằng nhô rất cao, hình như bọn họ không có mặc sịp, ôi lúc biến thái. Thằng Quý, Huy, Sơn đi từ từ, cố che cái con cặc đang nhô cứng trong quần chúng, còn thằng Kiệt cứ mải miết.
"Đụ má, tao khác gì chĩnh mày."
Nhìn lại thằng Kiệt, có vẻ còn tệ hơn cả ba đứa nó, có bọt trắng ở đũng quần mất rồi, hẳn là mắc lắm đây, đụ má, mấy ngày nay nó vẫn chưa hiểu rõ được chuyện gì đã đến với chúng nó.
Đang chơi vui vẻ ở Sài Gòn thì bắt thình lình cả bọn bị tóm. Chúng là trẻ lưu manh, cùng hợp tác làm ăn để xây dựng nên một quán bar có tiếng tại Sài Gòn, đắc tội với nhiều người, nhưng tụi nó thật không tưởng tượng nỗi tụi bắt cóc này tính làm gì. Vốn dĩ hiện tại chúng đang ngồi ở nhà, thảnh thơi trên ghế xa lông, thích làm gì thì làm chứ không phải như lao động khổ sai này. Thằng Kiệt nhớ lại những ngày qua mà rùng mình, nó muốn chảy nước mắt. Dưới lớp quần áo này, ai sẽ trả cho tụi nó cuộc sống bình thường nữa.
Hai cái vú hồng đậm nào còn như xưa, đã bị xỏ khuyên, mà khuyên không phải dạng nó, mà còn rất to, như muốn banh rộng vú tụi nó. Cái lưỡi bị xỏ một khuyên lớn ở đầu và hai khuyên nhỏ ở trong, cái việc xỏ này thằng Quý hay xỏ mấy thằng bot để nó bú cu sướng hơn, nhưng nào ngờ có ngày mình lại bị. Con cặc thì bị xẻ ở đầu khấc, làm cho ngay cả ngón cái của tay cũng đút vào được, mà chưa hết, chúng biết chúng được cho một loại chất gì đó, đái không hết mà xuất tinh cũng không xong, cứ rỉ nước và nứng. Lông trên người bị cạo sạch chừa mỗi tóc và lông mài, nhìn như trẻ sơ sinh. Nếu đơn giản vậy thì chúng nghĩ, khi thoát chúng vẫn sẽ trở về sống bình thường được, nhưng nào như vậy, hai quả trứng dái của chúng, đều đã bị lấy đi, và chúng biết, chúng bị nhét gì đó vào, khiến hai dái cứ nặng nặng mà không còn tinh hay gì nữa.
Việc biết cơ thể mình bị biến đổi không phải là đau khổ nhất, mà là tận mắt chứng kiến và cảm nhận tất cả mới là đau khổ nhất. Tất cả các quá trình trên, khi trải qua, chúng hoàn toàn tỉnh táo, chúng không được tiêm thuốc tê gì cả, thần kinh của chúng căng thẳng đến độ muốn ngất đi, nhưng làm sao cũng không ngất được. Đau nhói, khổ sức cùng cực, tay chân run rẩy như sắp chết vậy. Sau một ngày cải tạo sơ sơ cơ thể như vậy, công cuộc huấn luyện càng gian khổ hơn. Chúng không rõ bản thân đã làm sai gì, đúng như kiểu đưa án tử hình mà không hiểu nguyên do. Thế nhưng, vào sáng hôm nay, chúng đã hiểu hết, ra là hôm ở bể bơi, chịch một thằng nhóc, đụng nhầm chó cảnh của một tên cuồng bạo, mới thê thảm như vậy.
Bốn người đàn ông, bao gồm tên cuồng dâm đó, ra một thử thách với tụi nó, nếu tụi nó làm được, thì tụi nó sẽ có lại tự do, các tổn thất trên cơ thể sẽ được phục hồi, riêng hai trứng dái sẽ không thể quay lại, đó là bài học của chúng.
"Trong một tuần, tụi bây đi bộ về Sài Gòn thì xem như tụi bây thoát."
Tên mặc đồ cảnh sát nói như thế, bốn thằng nó thấy điều này là không thể, làm sao có thể đi bộ về Sài Gòn được chứ, rõ ràng là tụi nó bị chơi. Nhưng tụi nó vẫn đồng ý, bởi, chủ cần thoát khỏi đây, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Con đường đi tới tự do có vẻ dài. Lỗ đít chúng được mở rộng ra, một lỗ sắt được nhét vào bên trong, khiến lỗ đít luôn mở, và một cái nắp đậy, có thể tự tay kéo nắp đậy ra, vì nó như cái lọ vậy. Nhưng bản thân chúng sẽ không thể kéo cái lỗ sắt kia ra được, chỉ có thể dùng dụng cụ mới kéo ra.
"Không trung thực là game over."
Tên cảnh sát lại nhắn mạnh như thế, chúng biết ý tên này là gì. Cái lọ kia mở to đít nó như lọ đựng phân, khi thấy lọ nặng, tự mở nắp đổ ra, nhưng nếu không muốn phiên thức, thì uống dịch dinh dưỡng bên túi tụi nó được cho. Mỗi đứa cầm trong tay năm trăm nghìn, ít nhất vẫn có tinh thần nhân đạo nhỉ. Cái quần ở chỗ đít bị rọc một đường, gió cứ lùa vào theo từng bước đi, con cặc không gì ràng buộc thì cứ lắc lắc. Trước đó cả bốn tên này không hẳn không đi bộ từ Sài Gòn ra đây, nhưng lúc đấy là tự đi ra Đà Lạt, sức bền, lại ăn chơi thoải mái, đoán trừng đi ngủ nghỉ mất tầm bốn năm ngày gì đó. Nhưng đó là quá khứ, hiện tại nhìn xem, bên nhoài vẫn dáng vẻ đó, nhưng bên trong đã bị tàn phá tột độ. Nói chứ, dù bị hành như vậy nhưng con cặc nứng chết được, vì hai tinh hoàn đã được lấy ra nên việc sục không có ý nghĩa gì có lắm, thế mà chúng vẫn muốn sục. Việc thay viên bi sắt chỉ là tạm thời để tăng kích thích, có thể vài năm nữa cơ quan này sẽ hoại tử, lúc ấy sẽ bị cắt bỏ, đây chính là thiến thật sự, để chúng nếm trải nổi đau từ từ. Trong lúc phẫu thuật, ống dẫn đến tinh của chúng được nối lại vào buồng đái, tức là lúc sục, nếu chúng sướng chúng vẫn đái, bình thường vẫn đái, con cặc đúng nghĩa chỉ dành để đi đái.
Bốn đứa nó đã tính với nhau, đi đến ngoại thành Buôn Ma Thuột thì sẽ gọi xe đi về, bọn chúng giờ chỉ còn nửa cái mạng, chả sợ gì cả, huống hồ đưa tiền thế này, chả phải thả chúng đi à. Chúng nghĩ bản thân sắp thoát rồi, mà giờ cũng trưa, chúng bỗng đói bụng.
"Nghỉ mệt chút đi, tạo chịu hết nổi rồi."
Thằng Huy rên rỉ, nó đau thật, nghĩ coi, có một cái như cái thố ở đít thì sao mà sung sướng nổi.
"Cặc bốn đứa cứng ngắc mà dám vát mặt vào quán à?"
Thằng Sơn bác bỏ ý kiến, nhưng công nhận nó cũng đói rồi.
Bàn qua bàn lại với nhau, bốn đứa nó quyết định, thôi thì cố khép nép lại, lếch vào quán, chứ cái dịch dinh dưỡng ơi, có chết cũng không uống. Tụi nó đặt đít xuống ghế rất nhẹ, chân muốn nhũng ra, cả bọn thở phào. Thức ăn nhanh chóng được mang lên, ăn qua ăn lại cũng là chuyện của nửa tiếng sau.
Tụi nó mượn điện thoại của chủ quán, bắt đứt gọi, không lâu sau thì thằng Kiệt tức giận, cả bọn nghe xong cũng nổi điên, nhưng làm được gì đâu, đành phải cắn răng, cố gắng trở về lại Sài Gòn. Đi ra đường cái một hồi, nhìn thấy chiếc taxi đang đậu, tụi nó ngoắc lại, xong bước lên.
"Tiền anh đây, giờ mặc kệ mấy tôi làm gì, cứ lái."
Chúng mặc kệ tài xế, cứ thế lên xe, đây là taxi 7 chỗ, có vẻ khách ế nên đã dựng ở bên vỉa hè khá lâu. Thằng Huy đưa cho tài xế một triệu rưỡi, bảo trở về Sài Gòn, có gì sẽ boa thêm, mà cũng đừng nhìn xuống, họ sẽ làm chuyện đại sự.
Đau thì đau thế thôi nhưng nhu cầu sinh lý cũng cần phải giải quyết. Thằng Kiệt và Huy ngồi hàng ghế trước, thằng Sơn với Quý ngồi hàng ghế sau, bọn chúng lần lượt móc con cặc ra mà sục. Bọn chúng biết bọn chúng bị "thiến" rồi nhưng hứng quá thì thằng nào chịu nổi, cứ sục theo bản năng mà thôi. Đôi tay đưa lên vuốt nhè nhẹ, cái miệng bốn thằng phát ra tiếng rên khác nhau, thằng Kiệt với Sơn rên nhè nhẹ, thằng Huy thì rên khí thế còn thằng Quý rên như bị đứa nào hiếp vậy. Mặt bọn chúng vì đi dưới nắng cũng đỏ au, một tay sục, một tay còn lại tự mân mê vú của của mình. Thằng Quý khác bọn còn lại, nó mân mê cái lỗ đít của nó, nó sung sướng rung người.
"Chút ra nước đái, a...a... Thì để đâu giờ?"
Thằng Kiệt tuy sục nhưng vẫn còn lý trí, nó biết ống dẫn nó được nối với buồng đái, thế nào cũng đái ra thôi. Thằng Huy rên rung tay, chỉ về mấy cái ly sau mỗi ghế, taxi này đúng là tâm lý mà. Thằng Kiệt lấy, ba thằng kia cũng lấy. Tụi nó như quên mất sự hiện diện của tài xế, vô tư như thế.
"A..a....a..."
Cả bọn, trước sau đều đái ra vì sướng. Như lúc đái lại rất buốt cặc, vì dung dịch ở thân cặc gây nước đái cứ nghẹn ngào, tụi nó dồn sức mà ra, xè xè, rốt cuộc đứa nào cũng thỏa mãn, cầm trên tay một ly nước đái vàng khè. Đúng là tụi chúng bị biến đổi, nhưng mà sao chúng thấy thỏa mãn bởi cảm giác này, chúng chưa từng sung sướng đến như vậy, sướng hơn hẳn việc bắn tinh luôn.
"Cái này...bỏ?"
Thằng Quý cầm ly lên hỏi, thằng Huy ngăn lại, bảo:
"Mày hửi thử đi."
Chả hiểu sao thằng Huy thấy nước đái thơm phết, làm nó nuốt nước miếng ực ực. Trong lúc bị chơi, chúng được dạy uống nước đái, nhưng không lẽ đến nổi thèm thế này à, hửi mà cũng thấy lân lân, huống chi đây là nước đái của chúng. Ba thằng còn lại cũng hửi theo, cảm giác tương tự như Huy. Muốn đổ đi nhưng không nỡ, thế là ực ực, cả bọn uống xuống, uống xong còn ợ một tiếng to, ôi nó ngon.
Lúc uống xong, thằng Kiệt nhìn ra xửa sổ, khoang, thằng cha tài xế trở tụi nó đi đâu vậy, nảy giờ mù mờ mà không để ý, đến đâu mất rồi, đây đâu phải đường về Sài Gòn.
"Ê..."
Kiệt nhìn ba đứa kia đều vào trạng thái mê mang, ngay cả nó cũng vậy, từ lúc nào mà đã thế, lần cuối nó nhìn thấy là khuôn mặt tài xế phản chiếu qua kính chiếu hậu, đụ má, cái con mắt sắc lẻm đó, cái lưỡi liếm mỗi đó, là thằng đã bắt cọc tụi nó chứ ai, nhưng nhận ra thì đã quá muộn rồi, muộn màng là từ lúc nhặt cái trứng rung của thằng Nhân mất rồi.
Tại khu biệt thự, Nam ngồi lên đùi Thiên mà nhún nhún, hai kẻ điên này cứ thích chơi trò trẻ con thế này trong các cuộc nói chuyện nghiêm túc, à không, có mỗi Nam thôi, còn Thiên thì chiều Nam. Dương nhận một cuộc điện thoại rồi quay lại.
"Thằng Tân như ý nó rồi, hên xui nó sẽ quay lại."
Cường cười:
"Đúng là rảnh rỗi, lấy việc đẩy giá làm cớ, sao không bảo thẳng đây là sở thích mới của nó?"
Dương mặc kệ, sở thích gì cũng được, mục đích cuối cùng là hủy hoại hết bọn nó, dám đụng đến vật của anh, đúng là không biết sống chết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét