Thứ Năm, 6 tháng 6, 2019

Chương 69 - Ngày 7 ~ Đón về

Bóng tối bao trùm lấy mọi thứ, nó vô thức rên rỉ. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, thứ nước lạ cứ chảy vào miệng nó, nó rên rỉ, Nhân muốn nghiêng người nhưng vô ích, cái thứ bọc nó siết rất chặt, nó thở mà cũng thấy khó khăn. Mọi chuyện cứ êm đềm, nó lại dần chìm vài giấc ngủ hết lần này đến lần khác, tỉnh tỉnh mê mê. Nó cảm thấy thời gian như vô tận, sự nhàm chán lập đi lập lại như một vòng tuần hoàn, thuốc như dừng tác dụng, nó bắt đầu cảm nhận được các cơn đau, nó biết có người đụng vào cơ thể nó, lấy cái gì đó ra. Cái bao tai được lấy ra, nó vẫn chưa nghe gì cả, cứ ù ù. 

Một bàn tay đàn ông chạm vào nó, nó biết đó là tay cậu, nó hơi run, bắt lấy tay của chủ nhân, như tìn lấy sự sống qua thời gian tù túng. Chủ nhân mặc lại quần áo cho nó. Riêng cái khóa cặc lại chưa đeo lại, cái quần tây nó mặc không có dây tia, con cặc dễ dàng được cậu móc ra ngoài, nó thẳng đứng và cứng ngắc.

"Sục đi."

Nó nghe theo lời cậu, nó sục con cặc đang cương cứng của nó, bị bịt miệng, nó chỉ phát ra tiếng ư ử. Vòng cổ nó hướng về trước, cậu đang dắt nó đi, chân nó bước tới, nó rên rỉ, vừa đi, nó nghe thấy tiếng bước chân, tiếng động náo nhiệt, rồi tiếng vang vọng, nhiều vô số, nó vừa đi vừa sục, cứ tự tận hướng cơn sướng của nó, nhưng lạ quá, nó sục luôn trong trạng thái lên đỉnh, nhưng không hiểu sao, nó không thể bắn ra. Nó vẫn như thế đến khi ngồi lên xe. Cậu cởi mũ cho nó, sau bao lâu chìm trong bóng tối, giờ nó đã thấy được ánh sáng. Nó vẫn hì hục sục, ấy vậy, dù có con cặc giả trong đít chuyển động lúc xe chạy, nó cũng chẳng thể nào ra được, nó cảm giác như có gì chặn cơn bắn tinh của nó, khiến nó mãi không ra.

Dương nhìn Nhân sục mãi không ra mà cười thầm, làm sao ra được, cơn nứng sẽ lên tột đỉnh, nhưng sẽ không bắn được, một chút chỉnh sửa, đến khi kết thúc, cũng là một điều vui. Dương xoa lấy cái đầu trọc lóc của Nhân, còn Nhân thì chỉ lo sục và rên rỉ, con chó này, xem ra rất dễ bị bắt cóc đây.

Xe chạy vào biệt thự, Dường bảo Nhân dừng tay, bò xuống, còn anh thì mở cửa vào. Chiếc xe lái vào gara, Nhân trong tư thế bò nhìn quanh, đúng là thật to lớn, nó nheo mắt lại nhìn về trước căn biệt thự, có một giá treo, trên đó là các sợi dây, mà từng sợi dây lại nối với từng người đang quỳ, cụ thể là có hai người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần tây, giày đầy đủ, cái đầu trọc lóc quỳ cuối đầu, nó nhìn là nhận ra, đó là Trí và Kiệt, nô lệ của Nam. Bởi trước khi bị nhốt trong truồng, nó có để ý, những nô lệ của Nam đều có hình xâm một con chó kèm theo tên của họ trên lưng, như kiểu khẳng định bản thân họ, ấy vậy lúc đó họ vẫn còn tóc, chưa trọc như bây giờ.

"Mặc vào."

Cậu chỉ tay cho nó, trên bậc thang là một cái khóa cặc cùng một khóa đít và hai cùm tay. Nó cố làm cho cặc bớt cứng để đeo vào nhưng không được, thế là nó đành cố chịu đau, ép con cặc thẳng đứng của nó vào cái khóa nhỏ xíu. Đít nó vốn được mở rộng trên xe, con cặc giả trong xe cũng không quá nhỏ hơn cái khóa bao nhiêu, nó đút khóa vào đít, rơi rên rỉ đôi phần, rồi khóa lại, cái khóa bành trướng trong đít nó, nó há hốc mồm một chút, tiếp theo sau, nó đeo lấy cùm tay, xong xuôi, nó để bốn chìa khóa lên tay đưa cho cậu. Cậu không nhận, nó biết ý của Dương. Thế là nó quỳ sát xuống, đầu hướng về chân Dương, hai tay nâng lên cao.

"Xin cậu nhận ạ."

Dương hài lòng, cầm chìa khóa lên, kéo cổ nó lên, nó bò bốn chân ngay ngắn, vào lúc này, con chó thứ ba của Nam là Dũng cũng vừa tới. Nhân nhìn qua bậc thang, nó để ý, còn có ba cái khóa cặc lẫn đít, a, là cho ba con chó này. Cũng tương tự như Nhân, cả ba sau khi đầy đủ thì được Nam, người mặc đồ cảnh sát đeo theo một ba lô đen, dắt đến bậc thang thay đổi trang phục nô lệ, tuy nhiên, họ không đeo cùm tay. Nhân nhìn qua lưng của ba nô lệ, a, không còn hình xăm như trước nữa, ba tấm lưng trống trơn.

"Mày định dắt nó về phòng à?"

Nam hỏi Dương, đang nắm lấy dây nối vòng cổ của Nhân.

"Ừ."

"Theo tao chút đi, sẵn cho chó mày học hỏi."

Nam ra đề nghị, Nhân nghe không hiểu, Dương nhìn Nhân một lát, suy nghĩ gì đó, xong đồng ý.

Nó bò theo Dương, đi xuống mộ cầu thang nối tiếp cầu thang đi lên, nó bò từ từ xuống, tại bậc thềm cầu thang, đó là một hành lang dẫn vào căn phòng, có vẻ đây là ở tầng hầm, cầu thang còn dẫn xuống nữa, nhưng Nam đã dừng ở đó, dẫn ba con chó của mình vào. Căn phòng này màu đỏ, giống như cách vách tường của phòng trừng phạt ở mỗi tầng, ở cuối phòng còn một cánh cửa, có vẻ lại dẫn đi đâu đó. Trong phòng khá sáng, không âm ưu, đèn được bậc đầy đủ, khác với các phòng khác, phòng này dường như không có hình cụ, chỉ có ba cái kệ ở giữa phòng, cái kệ đầu là máy cắt giấy, kệ hai là một cái rổ có một cây kéo, kệ ba là một máy tính, nhìn đơn giản nhưng sao thấy âm u. Nhân chú ý đến người đứng trong phòng, có hai gã mặc đồ da đen thường vào chuồng của nó hôm trước cùng một người ngồi ở ghế, theo như Nam kêu, đó là Thiên.

Thiên ngồi một cách lười biếng trên ghế, nhìn vào phía Nam. Nam hơi rùng mình, bỏ lại ba lô trên đất dùng dây của ba con chó, nhanh chóng chạy lại, ngồi lên đùi Thiên. Thiên đưa Nam một cái điều khiển nhỏ.

"Muốn mức nào?"

Thiên hỏi vậy, nhưng thật ra là ra lệnh cho Nam bật cao nhất, Nam lặng lẽ bật, không nói thì hẳn ai cũng biết, cái thứ ấy điều khiển cái thứ đang ở trong đít Nam mà quậy phá. Ba con chó đối diện Nam chỉ biết quỳ và cúi đầu xuống, xem cậu chủ nó bị cha nó chơi. Nam là cậu chủ của chúng nó, Thiên là chủ Nam, cũng chính là cha của chúng nó, nói đơn giản thì, là một cặp vợ chồng nuôi ba con chó trong nhà. Dương đi đến một cái ghế trong góc ngồi xuống, Nhân quỳ bên chân Dương, nhìn mọi thứ đang diễn ra.

Theo thứ tự từ trái qua chính là Kiệt, Trí, Dũng, cái ba lô đen khi nảy Nam bỏ xuống ở phía của Kiệt. Nam mặc dù đang sướng nhưng vẫn không quên ý định, nhìn ba con chó, hướng chúng về ba lô. Ba con chó tự giác, mở ba lô ra, bên trong là ba bao giấy vàng, mỗi đứa lấy một bao có tên mình.

"Đứa đầu tiên, Kiệt."

Kiệt nghe tên mình, tự giác bò lên, trên miệng ngậm tập hồ sơ. Nam bảo Kiệt đứng lên, trên người Kiệt không còn mộ cọng lông nào cả, tất cả bóng lưỡng.

"Ba ngày qua, mày làm gì?"

"Dạ thưa cậu, ba, sau khi trở về, con nộp đơn từ chức khỏi đội cảnh sát, đã bị người nhà từ mặt. Con chuyển nhượng tất cả tài sản cho cậu, tự đi triệt lông và tóc vĩnh viễn, cuối cùng là đi thắt ống dẫn tinh để triệt sản ạ."

Nói ra, Kiệt cũng là một cảnh sát xuất sắc, khi bảo bỏ hết tất cả làm chó, nó thật sự không nỡ, nhưng đây là tương lai của nó, bởi nó biết, nếu nó không tự nguyện, thì nó vẫn phải làm mà thôi, đây là điều hiển nhiên, không thay đổi được. Có lẽ nó là người mau lẹ nhất, bởi khi bước vào con đường này, nó bớt nó sẽ không trở ra lại, nên từ đầu đã chuyển nhượng gần hết tài sản cho Nam, chỉ chừa lại cho mình một tài khoảng ngân hàng đủ xoay sở, mà Nam cũng chả đụng đến mấy thứ tài sản của nó, cơ bản chỉ là hình thức, nó vẫn xài đều đều những thứ ấy dưới sự kiểm soát của Nam mà thôi. Việc thắt ống dẫn tinh vốn không nằm trong yêu cầu của cậu chủ, nhưng nó biết sớm muộn gì nó cũng hứng chịu nên chuẩn bị sẵn, thế mà nó vẫn muốn có đời sau, nên tự ý lưu giữ tinh trùng của bản tận trong ngân hàng tinh trùng, biết đâu, mai sau sẽ có một đứa nhỏ mang dòng máu của nó, cơ bản nó cũng không muốn hưởng gì, chỉ là, mong bản thân không bị đứt nòi giống.

"Ngoan" - Nam nhìn Kiệt dịu dàng, lúc trước cứng lắm, một khi đã thuần phục, không ngờ lại trung thành đến vậy. - "Trong tập hồ sơ chúng bây đang mang, nó bao gồm tất cả giấy tờ tùy thân của chúng bây. Kiệt, lên đây trước. Đưa các giấy tờ vào máy cắt giấy, từng tờ một, riêng chứng minh thư, hãy tự dùng kéo cắt và đứng trước máy tính."

Vốn dĩ Nam dư sức hủy bỏ những thứ này, nhưng không, việc này để chủ nhân làm thì có gì hay, phải để chính lũ chó con này làm, để chúng nhận thức được, chính chúng, cái máu dâm trong chúng, đã hủy hoại hết tất cả mọi thứ của chúng. Tự tay hủy đi giấy tờ tùy thân, chúng cũng nhận thức được bản thân đã mất đi nhân cách, nhân phẩm, đối với những thứ này, một khi mất đi là hoàn toàn không thể khôi phục lại, cảm giác ấy mới thật tuyệt. Thay vì làm nhanh gọn, đốt cháy tất cả, nhưng không, hãy để lũ chó từ từ, cắt tờ chứng minh thư, cắt nhỏ nhỏ, vừa cắt chúng sẽ suy ngẫm về chính chúng trước đây, để chúng triệt để mất hy vọng quay lại cuộc sống bình thường, để chúng nhận ra, chúng thuộc về ai.

Kiệt nghe theo lời Nam, mở bao hồ sơ ra, bỏ từng tờ vào máy cắt, bỏ lần lượt, nhiều luồng suy nghĩ xuất hiện trong nó, để khi chính tay nó cắt lấy tờ chứng minh, nó run như cày sấy. Trong lúc ấy, Nam gọi Trí lên, và hỏi những gì đã làm trong ba ngày qua.

"Dạ thưa cậu, ba, con trở về từ chức giám đốc, sau thì chuyển tài sản cho cậu, tiếp đó con đi triệt lông và tóc, xóa hình xăm như lời cậu, rồi lên đây cho kịp ạ."

"Cam tâm không?"

Nam hỏi câu này là có lý do, bởi Trí vốn là một doanh nhân thành đạt, dùng mọi sức để lên được vụ trí như ngày hôm nay, bỗng dưng tất cả đều tan thành tro bụi, hỏi xem, có thật sự buông bỏ được. Trí chỉ cười nhẹ, sau đó cúi xuống mà liếm sàn. Nam bảo Trí hãy làm như Kiệt, tự hủy. Vốn câu hỏi này dư thừa, dù Trí cam tâm hay không cam tâm, cuối cùng vẫn là chó của Nam, vấn đề là thời gian mà thôi, đường đi nào cũng trở về một đích duy nhất.

Dũng tự biết thân biết phận, tiến lên, giải bày với Nam.

"Dạ, con cũng..."

Nam nhìn Dũng hơi nhíu mày, có vẻ lúc đi đón nhìn vẫn chưa rõ lắm, bởi Dũng được nằm ở cốp xe, giờ nhìn rõ, mới thấy thú vị.

"Có vẻ lũ học trò đối xứ với con không tốt lắm nhỉ?"

Bản thân nhại lại một câu nói trong phim, Huy cảm thấy thích hợp nên dùng, dù có hơi buồn cười. Mà vốn dĩ đây là một trò đùa vô tận, một cảnh sát, một thương nhân, một thầy giáo, nay phải khép nép trở thành chó cho người khác, đúng là trò đùa. Nam nhìn sơ qua Dũng, trên người chi chít những chữ đen, toàn những từ ngữ tục tĩu, có vẻ hay.

"Dạ, con bị chúng cưỡng hiếp, sau đó, thì cậu tới ạ."

Trong một ngày đầu, Dũng đã hoàn tất hồ sơ, sau đấy, những đoạn phim bỗng dưng bị lộ, trận cuồng phong kéo tới, cuốn Dũng trỏe thành nô lệ cho học sinh của nó suốt hai ngày còn lại, đến khi có thể càu cứu Nam, nó bỗng cảm thấy lạnh gáy, nó biết cảm giác này xuất phát từ đâu, nhưng nó không dám ngẩng mặt, bởi điều nó làm, là hoàn toàn sai trái, nó đã nhận thức được như vậy từ ngày thứ hai.

Đến khi Dũng hoàn tất việc cắt bỏ giấy tờ thì cả ba con chó đều đứng trước một máy tính. Nam nói:

"Bấm vào phím enter, xem như tất cả hoàn tất, rồi bò lại đây."

Việc này, đơn giản là thủ tục quan trọng trong việc xóa bỉ danh tính của nô lệ, để chúng tự làm sẽ càng hay. Cả bọn ngoan ngoãn nghe theo, cuối cùng, chúng quỳ trước mặt Nam và Thiên.

"Giờ tao sẽ đặt tên cho tụi bây, xem như đây là ngày sinh mới của tụi bây." - Nam rời khỏi đùi Thiên, đứng lên, xoa lấy đầu của ba con chó.

Nam xoa đầu Kiệt, Trí, Dũng. Với việc hủy giấy tờ, xem như chúng đã bỏ cuộc sống trước đây, bây giờ, để bắt đầu mọi thứ mới mẻ, chúng cần được "khai sinh". Theo thứ tự, Nam đặt cho Kiệt tên "Brody", Trí là "Tucker" và Dũng là "Duke", là chó cả mà, cứ đặt đại, dù sao cũng đâu quan trọng haha. Mỗi lần kêu ra một cái tên, Nam tung lên cú đá, đá thật mạnh vào dái của mỗi con, cho chúng nhớ kĩ. Dương ngồi trên ghế nảy giờ nhìn Nhân đang quan sát chăm chú, anh gõ gõ bàn và cái rồi bảo.

"Tao với nó đi trước."

"Tụi bây không xem tiếp à?"

"Sở thích của mày, tao hiểu quá mà Nam."

Dương bỏ lại câu đó rồi dắt Nhân trở lại lầu trên, đóng lại cánh cửa tầng hầm, Nhân của bò theo Dương, tất cả các cảnh hồi nảy, chính nó đã nhìn thấy hết. Nó tự nghĩ, nếu bản thân thật sự đi theo cậu chủ, phải chăng nó cũng trở thành như thế, bỗng nhiên nó cảm thấy áp lực đè nén lên ngực nó, nó thật khó thở, từng bước bò của nó lại chậm đi, cơn suy nghĩ ấy cứ xoáy trong đầu nó, không thể nào dập tắt được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mục Lục

MỤC LỤC [30/10/2018 - 01/12/2021] Hợp đồng Bạo dâm  Chương 1 - Làm quen Chương 2 - Ngày đầu gặp mặt  Chương 3 - Hình thức  Chương 4 - Khóa c...