Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2020

Chương 78 - Ngày 3 ~ Giấc mộng và hiện thực

Giấc ngủ đối với mỗi người rất quan trọng, và đối với nô lệ cũng như vậy. Giấc ngủ quyết định sự tỉnh táo cho ngày hôm sau, nô lệ muốn phục vụ chủ nhân tốt thì phải biết tự chăm lo, nghỉ ngơi cho chính mình, giống như con chó, muốn được chủ ôm thì phải làm sạch bộ lông chính mình. Đôi khi có vài biện pháp giúp tỉnh táo trong thời gian dài mà không cần ngủ, ấy mà, tự nhiên vẫn là tốt nhất. 

"Reng, reng"

Nuốt tinh trùng. 

"Reng, reng" 

Uống nước đái. 

"Reng, reng" 

Trước mặt là phân, đầu từ từ cúi xuống, khó thở, không thở được. 

"Đừng." 

Nhân tỉnh dậy từ trên giường, trán nó vẫn còn ướt đẫm vì mồ hôi, cả người trên chiếc giường trắng rung cằm cập. Nó sợ hãi, vạch cái chăn trên người ra, chạy vội vào nhà tắm, nhìn vào gương đối diện. Người trong gương có thân thể vạm vỡ, cơ ngực bự tổ chảng, có khi còn lớn hơn hai vú đàn bà, cơ bụng hiện lên sáu múi đầy đủ, có thêm dấu mờ của hai múi cuối cùng, vòng eo nhỏ lại chắc lực, nhìn khác xa với thằng nhỏ vừa dậy thì trong giấc mơ của Nhân. Nhân xoa khuôn mặt mình, đưa tay vuốt mái tóc rối nùi vì giấc sáng thức dậy, nó hơi còn chút bóng ma tâm lý, từ từ kéo cái quần lót màu đen bám sát trên da xuống. Nhìn thấy con cặc tòng ngòng giờ vẫn còn ngủ đông trong bụi rặm đen, nó bỗng thở ra một hơi, dần ổn định lại chính mình.

Ngẩn người được một lát, Nhân lấy lại tinh thần, đi đến dưới vòi sen, mở nước. Trong lúc nước ấm dội xuống đầu nó, nó suy nghĩ lại giấc mơ đêm qua của mình. Nó mơ thấy bản thân nhiều năm về trước, có lẽ là năm hai đại học, nghe theo tiếng gọi chó má gì đó mà trở thành đồ chơi của người khác. Nó mơ nó trở thành cậu trai gầy yếu quá khứ, bị người lạ mặt tên Dương cạo sạch mái tóc khỏe đẹp trên đầu nó, bứt trụi lông cặc nó, còn giam cặc nó trong một cái lồng nhỏ, rồi từ từ huấn luyện nó trở thành một súc vật không hơn không kém. Nó dần bỏ các thói quen của loài người, bắt đầu bò bằng bốn chân, tập sủa sao cho giống chó nhất, đái hay ỉa đều được quy định theo giờ giấc, không được tự do, thậm chí khi sai phạm, còn bị nhốt vào lồng tối, hoặc bị bỏ ở bãi hoang. Nó vẫn còn cảm giác ghê tởm khi miệng mình lần lượt nuốt những thứ như nước bọt đàn ông, tinh dịch, nước rửa chân, nước rửa cặc, rồi dần dần thăng cấp lên, trở thành một bồn cầu sống, nuốt sạch nước đái lẫn phân, mà trong mơ ấy, nó càng nuốt thì lại càng nghiện, càng thấy không đủ, vẻ mặt sung sướng vô cùng. 

Giữa làn nước, nó đưa tay xuống lần mò lấy con cặc của mình, lúc này đã nửa phần cương cứng, nó rờ vào và yên tâm. Nó tuy nhấm mắt nhưng vẫn biết được kích cỡ cặc mình khủng bố ra sao, 19cm, không phải to nhất ở thành phố nhưng vẫn thuộc hàng đầu, nó lấy lòng tự hào. Nó vẫn nhớ rõ, trong mơ, nó không thể sờ được đầu khấc như vậy, bởi cặc nó thường xuyên bị khóa trong lồng, cái lồng kia ban đầu lớn lắm, sau này dần dần được thay cái nhỏ dần dần, khi con cặc nó làm quen được một cái khóa thì ngay lập tức sẽ bị đổi khóa nhỏ hơn. Nó luôn cảm thấy bị bức bách, con cặc cương liên tục trong khóa, nhất là mỗi sáng, nó thường xuyên bị cảm giác ngọ ngoạy làm cho tỉnh, ấy vậy, mà thời gian lâu dần, không hiểu sao, nó lại cảm thấy quen quen, cái cảm giác cương cứng trong khóa ấy, nó lại lấy làm tự hào, nó thậm chí còn có phần khoe khoang khi được dắt ra bên ngoài, cảnh tượng bị anh cảnh sát hông đầu khi đang làm bậy trong nhà vệ sinh công cộng liền hiện trong đầu nó, nó liếm liếm môi, con cặc đã hoàn toàn cương cứng.

Những hình ảnh kỳ lạ chạy qua trong đầu, nó từ lúc nào đã cầm tay sục con cặc to bự của mình, gân trên con cặc nổi lên. Nó nhớ lại khoảng thời gian nào đó trong mơ, nó được Dương đưa đến rạp chiếu phim mà huấn luyện, cơ thể trần truồng ở dưới ghế của mấy cậu nhóc, con cặc của nó càng cứng dữ hơn, nó sợ là một phần nhỏ, phần còn lại, nó chỉ mong bị người ta nhanh chóng phát hiện, nó muốn người lạ nhìn thấy cơ thể nó được dạy dỗ tốt ra sao, dần dần tự tôn trong nó cứ theo mấy lần huấn luyện mà teo nhỏ lại, càng lúc càng nhỏ.

Con cặc được sục đến chảy nước, ấy vậy, nó vẫn thấy không đủ, sướng thì có sướng, nhưng không ra được, cứ thiếu một cái gì đó. Bỗng trong đầu lóe lên, nó lần mò tay xuống giữa hai khe đít của mình. Nó rụt rè, không dám đi tiếp, cái lỗ đít của đàn ông chính là cấm địa, mà nó còn là trai thẳng, chả phải mấy dòng đồng bóng biến thái, sao nó phải mò xuống làm gì? Nhưng trong mơ, nó chính là ra bằng lỗ đít. Đúng vậy, dù bị khóa cặc nhưng nó vẫn ra được, chỉ là không được sục, nó được kích thích ở lỗ đít để bắn tinh. Mà trong mơ  cái lỗ đít của nó cũng không đơn giản là lỗ đít nữa, từ lúc nào, đã trở thành một cái lồn thiếu thứ nhét vào là ngứa ngáy. Nó nhớ được cái lồn đó nuốt rất nhiều thứ, nào là quả bóng bàn, rồi đến quả bida, một sâu chuỗi dài cực, chứa chấp vô số con cặc ra vào, rồi thì có khi bắn sạch sẽ chỉ với một cánh tay của người đàn ông trưởng thành. Nó từ đầu chí cuối rất ít khi đụng vào cặc mình, mà khi đụng, cũng khó tự sục ra được. Nó vẫn còn lưu luyến cái cảm giác bị chen ở lỗ đít kia. 

Trai thẳng đôi khi cũng tự sướng bằng lỗ đít nhỉ? Nó tự nhủ như vậy, đưa tay lên miệng mút chùn chụt, nó mò xuống lỗ đít bao bởi lông của mình, đưa một ngón vào. 

"A..a....." 

Nó phát ra tiếng rên rỉ chủ với một ngón, cảm giác quá thân thuộc, nó đẩy ngón đó ra ra vào vào, tay vẫn sục cặc. Giá như cái tay này có thể rung như trứng rung thì tốt biết mấy? Nó hơi hoảng với suy nghĩ của mình, hơi nước đọng lên mặt kính, nó từ ở dưới vòi sen đã di chuyển đến trước mặt kính, ngực dựa vào kính mà cạ cạ, một tay cầm cặc, một tay thọc đít, mơ màng mà không biết bộ dáng bản thân bây giờ như nào. 

"A..a.." 

Không đủ. Nó lại đẩy tiếp ngón thứ hai, rồi ngón thứ ba. Tần suất tăng nhanh, tốc độ đuổi đến đuổi đi, con cặc nó muốn nổ tung. Bây giờ nó chả khác gì thằng đỉ đực trong mơ, nó rên rỉ, đầu cặc rỉ ra nước nhờn trắng trong, nó bất tri bất giác cạ đầu vú lên tấm gương. 

"A..a..chưa...đủ..a.a.." 

Nó vẫn không biết thiếu gì, dù có sướng, nhưng cảm giác này, vẫn chưa được trọn vẹn.

"Anh ơi, ra ăn sáng này, đừng tắm lâu quá, không lại trễ giờ." 

Tiếng vợ vọng vào phòng tắm, Nhân nghe mà hết hồn, mở mắt ra, nhìn thấy được thân thể dâm đãng trong gương. 

"A...."

Nó bắn ngay lập tức, tinh dịch trắng đục dính trên gương. Nó thở phì phò, hai chân hơi nhũn ra. 

"Đợi... chút... anh ra liền."

Bắn rồi, nó mới lấy lại tỉnh táo. Vội vàng đáp lời vợ, nó rút tay khỏi lỗ đít, bắt đầu dưới vòi sen mà sám hối. Nó là trai thẳng đã có vợ con, mà còn làm cái trò gì thế này. Nó rầu rĩ, nhìn tinh còn dính, vội vàng dùng nước rửa trôi. Bị người ta biết thằng đàn ông menly như nó tự chơi lỗ đít đến bắn tinh thì còn ra thể thống gì? Nó vuốt vuốt mặt, khôi phục tinh thần, quấn khăn tắm ngang lưng, tắt nước, đi ra ngoài kiếm đồ mặc.

Mở cánh cửa tủ ra, Nhân mặc vào quần lót đen ôm sát vào người, bó lại con cặc say giấc sau khi bắn tinh. Nó chọn chiếc quần tây màu xanh đen đậm, mặc vào người tôn lên bờ mông căng nẩy, rồi đưa áo sơ mi sơ vin lại, kiếm thêm cái cà vạt màu đen, rồi khoác áo vest vào. Đứng trước gương trên trong cánh cửa tủ, Nhân ra dáng một chút, tóc vuốt vuốt keo rồi chậc lưỡi mấy cái ngon lành.

Nhân năm nay vừa qua sinh nhật thứ 30, có vợ đẹp xinh, là người yêu từ thời đại học, có hai đứa con, một bé gái 6 tuổi, bé trai chưa tới 2 tuổi, có nhà riêng, có xe, lại không thiếu tiền, cuộc sống vô lo. Nó quăng giấc mơ lúc sáng ra sau đầu, đi đến trước bàn ăn trong phòng bếp. Người vợ bưng một tô cháo ra trước mặt Nhân, nhìn Nhân có vẻ buồn bực, nhớ ra anh ghét ăn những thứ lỏng: 

"Mấy hôm nay giọng anh hơi khàn, cẩn thận bị cảm, nên em làm chút cháo thôi cho dễ nuốt." 

Người vợ xoa dịu Nhân rồi đi đến bên đứa con gái lớn, mang cặp vào cho nó, tháo tạp dề bên hông xuống.

"Anh ăn đi, em đi trước đưa con đi học." 

Ở bên này, Nhân nhìn tô cháo trước mặt mà có phần đờ đẫn. Nó nghĩ đây sao không phải là thổ thức ăn chó chó như trong mơ nhỉ? Nó thấy bản thân có vẻ bị ám ảnh rồi, nhưng bất giác nó nghĩ đến cái thố thức ăn đó, nó lại nuốt ực một cái. Trần truồng, quỳ trên đất, chổng đít lên mà ăn, sao nó có thể nghĩ bệnh hoạn như vậy? Dưới gầm bàn, nó đưa tay xoa xoa đũng quần, tránh khỏi tầm mắt vợ và con. Nó như chìm vào thế giới của riêng nó. Đến khi tiếng người vọ kêu lên, nó giật mình, con cặc bán cương, nó hơi xấu hổ, ho khan một cái, rồi nói: 

"Mỹ, anh ăn nhanh lắm, để anh sẵn tiện đưa con đi luôn." 

Mỹ chưa nhìn thấy gì khác thường ở chồng mình, liền cười rồi bảo được. Cô sắp bếp lại nhà bếp, trong lúc đó thì Nhân cũng đã ăn xong. 

Năm phút sau, nó đưa tô không cho Mỹ, rồi ôm vợ mình. 

"Anh đi làm đây." 

"Đi đi, yêu anh."

Đáp lại lời đó, Nhân hôn Mỹ một cái, môi chạm môi, hai người lưu luyến một chút rồi rời khỏi. 

"Anh cũng yêu em." - Nhân nói xong thì làm bộ mặt rất ra dáng người chồng mẫu mực. - "Tối nay anh sẽ tặng sinh nhật em món quà rất bất ngờ."

Mỹ cười dịu dàng, bảo không cần quá phung phí rồi cả hai môi chạm môi nhau. 

Hôn sáng kết thúc, Nhân dẫn con ra xe, rồi chở nó đến trường, con cặc trong quần đã xìu đi phần nào.

Sau khi tạm biệt đứa nhỏ, Nhân ghé qua cửa hàng đá quý, lấy cây bút máy có nạm kim cương óng ánh, bên trong còn có ba chữ "anh yêu em" do chính tay thợ lành nghề khắc, vô cùng mắc tiền lại đầy lãng mạn, Nhân nghĩ Mỹ sẽ thích món quà này.

Tính tiền rồi, Nhân chạy một mạch đến công ty. Đàn ông 30 chính là phải có sự nghiệp trong tay, Nhân đã lên đến chức giám đốc tài chính. Chức vụ tuy lớn nhưng công ty quy mô chỉ ở tầm trung, chỉ mới khởi nghiệp những năm gần đây, do Nhân cùng với những người bạn cũ cùng phòng thời đại học lập nên. Để đến được ngày hôm nay, Nhân cảm thấy bản thân có chút thành tựu đáng để vui mừng. 

Công ty được chia làm nhiều phòng ban, mấy năm gần đây thường xuyên có ẩu đả ở các phòng, nên mỗi nơi đều sẽ có một bảo vệ, tiền kiếm thì kiếm, nhưng nếu có loạn mà không giải quyết nhanh thì rất nguy hiểm. Nhân vào thang máy rồi bấm lên tầng của mình, bước vào phòng ban, nó nhìn thấy ánh mắt của bảo vệ hôm nay rất lạ. Nói sao, có lẽ là ngạc nhiên? Còn ngạc nhiên gì thì nó không rõ. Nó tiếp tục đi, các nhân viên đều đang hì hục trong chỗ làm việc cũng đưa ánh mắt về phía nó, nó bắt đầu suy nghĩ, hôm nay quần áo của nó dính gì à? Dù gì cả phòng đều là đàn ông, da mặt nó lại mỏng, nên càng bước lẹ vào phòng hơn. 

Lúc nó đi nhanh vì chột dạ, nó đâu biết, sau lưng nó lại có nhiều tiếng "ực ực" phát ra, cả người nó cân đối, đi đứng thẳng lưng, bờ mông lại cong nẩy, cái túp lều vẫn chưa xìu xuống hết, mặt lại đẹp trai, như vậy thì có thằng nào mà chả thèm chứ?

Vào trong phòng, Nhân để công văn lên bàn, rồi bắt đầu hướng về máy tính làm việc. Nó lấy điện thoại, nhờ trợ lý pha một ly cà phê. Ít phút sau, trợ lý tiến vào. Đây là Dương, lớn hơn nó vài tuổi, là trợ lý tâm đắc của nó trong nhiều năm. Anh có thân hình còn cường tráng hơn nó, nó nghĩ anh nên đi làm diễn viên thì hợp hơn, nhìn chung, nó thấy rất nhiều người đàn ông rồi, so với những người đó, anh rất đẹp, một vẻ đẹp đầy nam tính, áp đảo người khác. Anh hôm nay mặc sơ mi trắng cùng quần âu đen, thắc thêm cà vạt màu đen, nhìn khá cứng ngắc. Nó thấy anh xong thì ngay lập tức phát hiện, a, đây chẳng phải là "Dương", boss trong mơ của nó cơ à? Người trong giấc mơ đó y hệt trợ lý của nó, chỉ khác mỗi là "Dương" không mang kính. Kỳ lạ, sao lại có thể? Nó cố gắng dẹp tan giấc mơ kia, mà nhân vật chính lúc này lại đang ở gần bên nó, thế mới chết chứ.

"Sếp hôm nay thay đổi khẩu vị?" 

Lời nói của Dương cắt ngang mạch suy nghĩ của nó, nó ra vẻ đứng đắn, trả lời: 

"Sáng không tỉnh táo lắm, muốn uống chút." 

Quả thật như vậy, sáng giờ đầu nó đều là giấc mơ quá chân thật kia, đôi lúc nó suy nghĩ, không biết đâu là thật, đâu là mơ, nó thật cảm thấy mình điên rồi. 

Mà dường như Dương không quan tâm lắm, nhìn chăm chú quần áo mà Nhân đang mặc, trong mắt có chút dao động, đợi Nhân uống một hớp, đặt ly lên bàn thì hỏi: 

"Sao sếp không mặc đồng phục?"

Nhân hơi ngẩn người, công ty từ bao giờ có quy định phải mặc đồ may cùng kiểu dáng với nhau thế? 

"Đồng phục gì?" 

Khi nghe được câu trả lời, trong mắt Dương có một tia kinh ngạc rất nhỏ, anh đẩy nhẹ gọng kính lên: 

"Không có gì, là tôi nhầm." 

Nói rồi, Dương để thêm một vài hợp đồng cần Nhân ký xong quay người, đi ra khỏi phòng, trước khi đi, không quên dặn Nhân nên uống nhiều cà phê chút nếu thấy buồn ngủ. Nhân gật đầu nhẹ, tiếp tục vùi mình trong công việc.

Cửa phòng giám đốc khép lại, Dương vừa bước ra thì có vài người đồng nghiệp tiến đến, thằng có con cặc thả rông đang cương trong quần tây mở miệng trước: 

"Sao nay Nhân không mặc đồng phục? Làm tôi phải cố tình bỏ quần lót ở nhà, chán vậy?"

Thằng áo sơ mi hồng tiếp lời: 

"Nhân gì mà Nhân, phải gọi là sếp. Anh Dương, sao nay Sếp không uống như thường vậy? Làm em phải nhịn chết được."

Rồi một đám nháo nháo lên: 

"Hôm nay giở trò gì vậy? Bình thường đâu thế?"

"Để tôi đoán nha, có lẽ là sếp chán rồi, nên không chơi nữa." 

"Vậy đâu có được! Giờ cả đám vào cưỡng ép thì mới ngoan trở...." 

"Không cần." Dương lập tức cắt lời, anh nhìn đồng hồ trên tường rồi nói. "Giả vờ hay không cũng được, đến giờ thì vẫn phải ngoan." 

Lời Dương vừa nói, tất cả nhất trí đồng tình, lại về chỗ ngồi làm việc. Dương vừa đi vừa nhớ đến cái túp lều căng dưới quần tây kia, giả bộ làm người thì giống lắm, nhưng bản chất lại không hề thay đổi. Dương cong khóe môi, hôm nay là ngày gì đây, hắn phải có một chút bất ngờ, ai nhìn vào cũng biết, anh là đang vui.

Qua vài giờ đánh máy và xử lý số liệu, Nhân thả lỏng một chút, nhìn đồng hồ, đã gần 9:00, tự dưng nhớ ra bản thân phải làm gì đó, nhưng lại không nhớ rõ, có lẽ là lịch hẹn với khách hàng nào đó. Nhân nghĩ mình mau quên quá, liền gọi trợ lý Dương vào, Nhân nhìn cái cặp để trên sofa, suy nghĩ chút về điều đó, nó vẫn không hề nhớ được. 

"Sếp, tôi đây." 

Nhân dời chú ý trở lại chỗ Dương: 

"Nay có cuộc hẹn nào 9:00 không? Tôi không nhớ rõ." 

"Không có, chỉ có một hẹn duy nhất là chiều nay lúc 2:00 với giám đốc bên ngân hàng vay vốn." 

Nhân nghe mà phát ra tiếng "Ừ", Dương ngừng một lúc, rồi đi lại gần bàn giám đốc, nhìn nó nói: 

"Nhưng giám đốc có một hẹn cá nhân khác." - Dương gõ gõ tay lên bàn. - "Với nhân viên." 

Nhân bâng quơ: "Có à?"

Trong nháy mắt, Dương vọt ra sau bàn giám đốc, đạp ghế Nhân ngồi xoay về hướng mình, hai tay giữ lấy tay Nhân lên cạnh ghế, Nhân hoảng hồn: 

"Anh... anh làm cái quái gì vậy?" 

Chân Nhân đạp một cái, Dương liền né ra, cứ như đây là động tác rất quen thuộc. 

Dương mặt lạnh như tiền, một chân mang giày da lặp tức đạp vào đũng quần của Nhân, Nhân đau đớn, la A lên, nhưng giọng la lại bị kiềm, bởi nó sợ nhân viên bên ngoài nghe ra được. Nó giãy giụa kịch liệt, cái chân kia của Dương càng đạp càng ác, càng mạnh, nó cố thoát khỏi khống chế mà mãi không được, cổ tay bị siết đến đau. 

Đúng 9:00. 

"Reng reng reng" 

Chuông báo thức từ điện thoại vang lên. Màn hình hiển thị, "Đến giờ rồi, đi đái thôi.", Nhân liếc mắt qua nhìn, mặt tràn đầy khó hiểu, nó có mắc đái đâu.... 

Nó còn chưa nghĩ xong, thì cảm nhận được đũng quần nó hơi ước, không phải, là con cặc nó đang đái xối xả trong quần, ướt quần sịp lẫn quần tây, trên chiếc quần dài, đã xuất hiện một vũng màu xanh rất đập, đang lan dần ra. Nó trố mắt khủng hoảng... nó... nó.. nó đang đái trong quần sao? Sao có thể? Sao có.... 

Chưa kịp nghĩ gì, Dương dời chân, không đạp nữa, trực tiếp đẩy ngã nó xuống sàn, nó chật vật nằm đó, nó mơ hồ lấy sức, hai chân quỳ lên, tay chống lên muốn đứng dậy, cho dù nước từ con cặc vẫn chảy ra ồ ạt, dòng màu xang đậm ban đầu thấm hết trước đũng quần, bây giờ đã lan xuống ống quần từ lúc nào không hay. 

"Cái... cái gì đây?..." 

Nó không thể tin được cảm giác quái dị này, nó đâu có mắc đái chứ...

Nó lồm chồm, tay chống xuống đất, tư thế sắp đứng lên. 

"Bốp"

Một tiếng vang dội, Dương dùng mũi giày da đạp một phát ra tiếng vào cặc nó từ phía sau háng, trứng dái và cặc đều hứng đủ  nó ngay lặp tức xụi xuống vì đau, hai đùi mất sức, té cái ạch xuống, tay khốn đốn mà bụm xuống đũng quần, nơi ấy do bị đá đau mà chảy nước không ngừng, bây giờ đã ước cả quần tây mất rồi. Nó ngước mặt lên nhìn Dương, mắt đỏ ngầu, môi mím chặt lại, nhìn vô cùng uất ức. 

"Mỗi ngày 9 giờ sáng và 3 giờ chiều phải xin các cậu chủ đi đái, sếp quên rồi à?" 

"Cái..." 

Dương không chờ Nhân nối tiếp, cúi xuống, nắm tóc Nhân, lôi đầu Nhân về vũng nước đái bẩn tưởi. 

"Sếp không nhớ à? Từ một năm trước sếp đã được dạy dỗ đi vệ sinh vào hai giờ này rồi mà? Ngày nào cũng làm chó cái mà hôm nay giả làm đứng đắn chi vậy? Tăng hấp dẫn để câu thằng khác à?" 

Dương nói lời cay nghiệt khiến Nhân bừng tỉnh. Nó như nhớ lại gì đó, con cặc từ lúc nào đã cương lên. Cái vũng nước đái trước mặt, không hiểu sao, nó lại tự giác thè lưỡi ra mà liếm, sao mà có bản năng như vậy chứ...

Nước đái rất ngon, y hệt như vị trong mơ của nó. Nó hoảng sợ sao bản thân bệnh hoạn vậy, càng nghĩ nó lại càng nứng. Trong lúc thất thần, nó đã chui qua háng của Dương mất rồi. Dương ngồi xuống lưng Nhân, tay vỗ mông Nhân. 

"Sao hôm nay không mặc đồng phục?" 

Đồng phục gì? 

Nhìn mặt ngơ ngác của Nhân, Dương hơi ngạc nhiên, rồi lại như nhớ ra gì đó, lại cười cười: 

"Haha, quên mất, hôm qua vừa đặt xuống thôi miên, đồng ý cho Nhân không làm chó một ngày nhưng..." - Dương nói đến đây thì ngừng, ra tay búng một cái. - "Bây giờ thì không muốn như vậy nữa."

Sau tiếng búng đó, Nhân như hoàn hồn, nó nhớ lại những ký ức đã bỏ sót, cái cách mà nó đã trở nên dâm đãng như này, các trò mà nó đã trải qua, y như trong mơ, chỉ khác số người và hoàn cảnh. 

"A..a.....a..." 

Vì quá kích thích từ trí nhớ, con cặc nhô trong quần không chịu nổi nữa, liền bắn ra. Vệt trắng xuất hiện trên đũng quần, người nó run rẩy, nó lại lần nữa nằm bẹp xuống, Dương đứng lên kịp lúc, đá người nó nằm ngửa. 

"Mới vậy mà đã bắn? Thích đến thế à?"

Khỏi cần tìm câu trả lời, nhìn mặt Nhân là đã có đáp án, Dương đạp cái chỗ ướt nhẹp dính dáp kia một hồi, đi lấy cặp công văn của Nhân, đế giày kia dính tinh nên hơi dơ, liền đạp lên mặt Nhân, ý bảo Nhân liếm.

"Không mặc, đúng là không ngoan." 

Dương nâng nhẹ kính trên sống mũi, ánh mắt nhìn Nhân khiến Nhân rùng cả mình. Cái quần trên người cùng áo đã bị ướt đẫm nước đái lẫn tinh dịch, Nhân định dùng tay nâng đế giày của Dương khỏi mặt thì phát hiện Dương lại càng nhấn mạnh xuống. Hai chân của Nhân co lại, xếp chặt vào nhau. Tuy có phần khó chịu nhưng nó biết bổn phận nó phải làm gì, nó le chiếc lưỡi dài ra, liếm lấy phần đế dính đầy đất, ngoan ngoãn làm nhiệm vụ của một nùi giẻ mà lau giày cho người kia. 

"Đứng dậy. Cởi đồ ra." 

Dương rút chân về, ngồi lên ghế, đối diện với nó đang nằm lê lết trên sàn mà ra lệnh, nó nghe xong thì run rẩy. Cứ như đã hình thành phản xạ có điều kiện, chỉ cần anh ra lệnh là nó sẽ làm. Ngay lập tức, nó cởi sạch quần áo ra, từ chiếc quần tây xanh đen ướt cả một mảng lớn đến chiếc sơ mi khai rình, cái cà vạt nhanh được rút ra đặt kế bên đôi giày da. Khi nó định chạm vào bên chiếc quần lót đen, Dương ngăn nó lại.

"Hôm nay giám đốc còn mặc cả quần lót? Chó cũng có tuổi nổi loạn à?" 

Nói rồi, Dương cười khẩy một tiếng, đế giày da đạp vào ngay đầu khấc đang nhô nhẹ qua lớp quần của Nhân, nhấn vào thì có nước chảy ra, chiếc quần lót đã ướt lại càng thêm ướt, nó khoanh tay lại như bé ngoan đang nghe dạy dỗ, lưng thẳng tấp tiêu chuẩn, tư thế nhìn qua giống như đã được huấn luyện cách quỳ thế nào một thời gian khá dài vậy. 

"Bản... bản tính.. con người.. bên.. bên trong con.. thức dậ.." 

Nó nói một cách khó khăn vì phải rên rỉ do quá nứng, biểu tình dâm đãng này được Dương thu vào mắt, và đáp lại là mười cú đá vào dái không ngừng, con cặc lần nữa trào nước đái ra không kiểm soát được, duói gối quỳ của nó đã là một vũng nước màu vàng, hai chân sụp đổ, nó ngồi bẹp xuống sàn, dạng háng chữ M, tuy vậy, hai tay vẫn khoanh lại, món tay được cắt gọn báu vào da, không gây chảy máu mà để lại chút dấu vết nhỏ. Mắt nó đầy nước, ngước mặt lên nhìn cậu chủ. 

"Ngày mai đổi tất cả quần lót thành tam giác vải bóng lòi cặc, sau này có lỡ mặc cũng sẽ không phạt nữa."

Nó nghe xong thì hoảng, mắt từ tràn nước chuyển qua sợ hãi. 

"Nhưng... vợ...con sẽ thấy ạ." 

Dương lấy từ trong cặp của Nhân ra một túi nhỏ. 

"Rồi vợ mày sẽ hiểu." - Anh đẩy gọng kính lên, quăng túi nhỏ về phía Nhân. - "Lột quần ra rồi mặc cái này vào."

Nhân vẫn còn sợ trước quyết định của Dương, nó đang có ý định cầu xin thì Dương đưa ra mệnh lệnh mới, vừa nhận mười cú đá thốn dái kia, nó không dám cãi lời mà liền nhanh chóng dùng hai tay cẩn trọng mà cầm, đặt trên ghế gần đó. Nó đứng lên, nước đái dính trên chân lại chảy xuống tạo ra tiếng tí tách đầy xấu hổ. Nó không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, phải nhanh cởi quần ra, lộ con cặc ướt nhẹp cùng cái buồi hơi bầm. Nó cởi xong, hỏi ý kiến của cậu chủ về nơi để quần lót, Dương chỉ miệng nó, thế là nó phải nhét quần lót vào miệng, bắt đầu nhào nhào quần cho ra nước đái uống sạch, như một máy giặt đồ. Việc này chẳng mới lạ gì, bởi nó đã "giặt" vớ cho nhiều người lắm rồi, nên điêu luyện hẳn, cơ miệng hoạt động như cái máy chạy bằng điện.
Miệng nhai nhai, tay thì nhanh nhẹn mở túi giấy được nhận ra xem. Món bên trong cũng không quá đặc biệt, không phải nó không đóan được, nhưng khi cầm lên bộ đồ bơi nữ một mãnh màu hồng sáng rực cũng đủ làm nó đỏ cả mặt mũi. Đối với nhân viên công sở, đồng phục là do công ty quy định, còn đối với nó, đồng phục của nó là do nhân viên quy định. Cứ mỗi tối cuối tuần, nó sẽ được "hành quyết" công khai tại phòng họp, người trần truồng, dùng băng keo dán mắt lại rồi để các nhân viên lập bảng bình chọn xem giám đốc của họ sẽ mặt gì vài tuần tới, họ có thể yêu cầu bất cứ điều gì, bởi vì giám đốc của họ không có "quyền" từ chối. Và khi chọn xong năm bộ tương ứng cho nămn gày làm việc, giám đốc sẽ được "tặng" mỗi ngày một bộ trong cặp công văn, khi đi làm, phải mặc thứ ấy bên trong, ở ngoài cửa vào, phải cho bảo vệ phòng xem trước, ấy mà hôm nay Nhân lại khác lạ, chính là bởi vì bị ảnh hưởng bởi thôi miên do Dương đặt lên.

Nhân tóm gọn bộ đồ lại chỉ còn hai ống xỏ chân, khi chân lần lượt xỏ qua, nó kéo lên ngay háng, vải ở háng chạm ngay buồi dái còn bầm tím khiến nó hơi nhăn mặt, rồi nó lại kéo từ từ lên, sợ làm vội quá bộ đồ sẽ rách. Một người đàn ông vai rộng lưng to cơ bụng đầy đủ giờ đây đang khúm núm mặc lên một bộ đồ bơi cho phụ nữ, tay còn nhẹ nhàng sợ bộ đồ ấy sẽ rách, ngoan ngoãn mà thẳng lưng, ép người cho vừa, nhìn thật quỷ dị, nhưng, với Nhân, đây cũng là một cách hưởng thụ, nhìn xem, con cặc của nó nứng đến độ rỉ nước bên trong bộ đồ rồi kia kìa. Khi mặc xong, nó đưa hai tay về phía sau, người đứng thẳng, dang rộng chân, động tác rất thuần thục, có lẽ đã mặc rất nhiều lần. Với bộ đồ chơi chật chội, toàn bộ cơ bắp của nó hiện ra vô cùng rõ ràng, hai núm vú nhọn hoắc lòi ra, con cặc cứ cương rồi gỉ nước, bờ mông căng mọng nảy lên xuống, nó giờ đây rất hưng phấn, nếu không có sịp trong miệng, có lẽ nó đã sủa thành tiếng từ nảy rồi. 

Dương nhìn đánh giá nó một hồi, xong xuôi lại chỉ vào một góc, nó nhìn theo mà nhớ ra nó đã quên gì, vội đi lại đấy mà lấy mang vào. Thứ ấy là đôi vớ cùng giày da của nó, có một luật trong vô số luật đối với nó, không được cãi, nó dù có mặc "đồng phục" gì cũng phải đeo vớ cùng giày da, đây như là một sự sỉ nhục nặng nề cho danh dự của nó, nói rõ với nó rằng, dù nó là giám đốc thì vẫn là thằng nô lệ thèm cặc, bộ đồ tây trên người đã không giữ nổi thì làm đàn ông gì nữa, chó mà giả danh tri thức.

Có con chó tri thức lớn trước mặt, Dương mang bao tay vào rồi tiến lên xoa đầu Nhân. Từ lần đầu gặp, Dương đã mang bao tay khi gặp Nhân, Nhân nghĩ đó là do sạch sẽ, nhưng bình thường, Nhân chẳng thấy Dương dùng bao giờ. Đến khi nó thấy anh mang bao tay khi gặp nô lệ khác, nó mới được anh giải thích rằng, anh ngại bẩn tay, và chúng chẳng đủ tư cách để anh phải chạm tay vào. Nhân nghe xong có phần nứng, lúc đó, nó xuất tinh ngay trong chiếc quần tây đắt tiền, giống như hôm nay, nó vừa mới xuất tinh ngay trong bộ đồ bơi này khi bị các nhân viên quay quanh đụ tung đít. Đúng vậy, sau kho Nhân mặc "đồng phục", Dương liền dẫn giám đốc bò ra mà phục vụ cho các "cậu chủ nhỏ", đây được xem là "tiền bo" của tầng này. Nhân bị đụ đít, đụ miệng, sục cặc, hành hạ từ trai trẻ đến trai già, nó uống tinh trùng như nước lọc, tóc nó ướt một mảng nước đái, bộ đồ màu hồng rực rỡ trên người lúc này đã đậm màu hơn do bị ướt nhũng, không lâu sau, nó bị xé rách để các nhân viên hành hạ hai cặp vú cùng cơ bụng của giám đốc.

Không phải tất cả nhân viên đều sẽ tham gia đụ giám đốc, có một số vẫn sẽ "tôn trọng" mà đứng bên ngoài sục. Mà cũng không phải ai cũng sẽ đụ nó, mà còn ngồi trên cặc nó mà nhún, các nhân viên cố gắng sử dụng triệt để cấp trên của mình, không để bị dư thừa hao phí. Chơi chán chê, đến giờ đi ăn, họ sợ giám đốc sẽ đi lạc nên buộc nhận đầu nó vào bồn cầu, để cho người dọn bãi chiến trường trong văn phòng. 

Sau khi ăn xong, họ đến gặp giám đốc, sợ giám đốc sẽ đói nên tri kỉ mua thêm phần cơm, tuy nhiên, cơm này gián đốc vẫn chưa ăn được. Nhân quỳ trong nhà vệ sinh, nhìn từng nhân viên nhổ nước bọt vào, tinh trùng còn dư trong bao cao su thì lần lượt được đổ thành một tô canh, ly "trà đá" cũng được chuẩn bị sẵn, nó chống bốn chi xuống sàn, đầu bị giày da đạp lên, tủi nhục mà ăn như một con chó. 

"Ngon không giám đốc?" 

"Thích không giám đốc?" 

Nhân miệng còn đang nhai cơm hôi rình, khó khăn gật gật đầu. 

"Ngon sao không nói?" 

"Giám đốc khinh thường bọn này à?" 

Nhân cố nuốt ngụn cơm vài bụng, nó đã ăn được một nửa phần ăn rồi. 

"Dạ, ngon lắm ạ." 

Đường đường là cấp trên tụi nó mà bây giờ Nhân phải lễ phép dạ thưa, ban đầu nó cảm thấy muốn khóc, nhưng cảnh tượng này ngày nào cũng tiếp diễn, nên cũng quen rồi, bây giờ, nó còn thích "dạ" hơn, nghe như nó được dựa dẫm vậy, cảm giác chỉ cần làm thú vật khiến nó lân lân. Nó húp một ngụm canh tinh trùng, đến khi ngẩn mặt lên thì một cú trời giáng vào dái, nó mở to mắt, không cần nhìn, nó cũng biết là Dương đá nó. 

"Sao không sủa?" 

"Gâu... gâu..." 

Nó khuất phục nhân viên của nó, nhất là Dương, nó vô thức mà sủa lên, bọn cấp dưới nhanh chóng cười phá không gian. Đợi đến khi nó "ăn" xong cũng đã hết giờ nghỉ trưa, nhân viên  lần lượt đái lên người nó rồi quay về chỗ làm, nó vì quá mệt mà nằm ngửa ra sàn nhà vệ sinh, mắt lim dim, cái bụng thì no căng, nó nghĩ, nếu nó mà có tử cung, có lẽ bây giờ cũng đã hơn mười đứa con, nó tự hỏi, tự cười ngu ngốc, tay vô thức sục con cặc của mình.

Nó vô thức càng lúc càng nhiều, nó như sống bằng bản năng, những góc cạnh con người trong bao năm qua dần bị bào mòn từng chút một. Tuy Dương có thể thay đổi nó ngay khi muốn nhưng anh muốn giữ lại chút "người" cho nó, anh từng bảo, chơi vậy sẽ vui hơn. Và bây giờ, anh đang tắm rửa cho nó. Với Dương, Nhân có nhiều đặc quyền, như nó được anh chăm sóc tận tình, nếu, lông của nô lệ phải do nô lệ cạo, thì ở nó, anh luôn là người cạo cho nó, và anh cũng cho nó cái quyền tự sục cặc. Anh bảo với nó, nó được sục cặc là vì, anh muốn cho nó nhớ rõ cảm giác hụt hẩng khi tự chơi mình, nó chỉ sướng thật sự khi bị anh huấn luyện mà thôi. Và đúng là như thế, khi nó ra rồi, nó có cảm giác thiếu thốn cái gì đó, nó tựa người lên tường, để Dương rửa gáy từng chỗ kín đáo của mình. 

Nó hiện tại rơi vào mê mang, từ khi bước lên con đường trở thành nô lệ tình dục, nó dần mất đi phương hướng bản ngã. Nó phản bội gia đình, phản bội người thương yêu nó chỉ vì chút hứng thú nhất thời. Nhưng, đây lại là bản chất thật sự của nó, nó đã không còn nghĩ quá nhiều khi ở dưới chân đàn ông. Với gia đình, nó là một người chồng mẫu mực, một người cha hoàn mỹ, với xã hội, nó là một người đàn ông có sự nghiệp thành công, nhưng trong góc tối của căn phòng này, nó đơn giản chỉ là súc vật. Bộ phận của nó tuy đối xử với nó như vậy nhưng khi thật sự bắt tay vào công việc, tất cả đều sẽ làm theo chỉ thị của giám đốc, họ biết đâu là tư, đâu là công, nên công việc rất nhanh chóng được giải quyết, tốc độ như vậy có được cũng nhờ một phần quyết tâm có thời gian rảnh "chơi" cấp trên. Nếu xét ở tổng thể, nhìn nó trở thành nô lệ tình dục phụ thuộc vào kẻ khác mà nghĩ nó yếu đuối thì thật sai lầm, vốn dĩ nó như vậy là do nó thích vậy, nó thích cuộc sống làm chó này, phải nói là nó có phần tự hào. Tuy tự hài là vậy nhưng nó vẫn còn e ngại, nó không đủ can đảm cho mọi người nhìn thấy được mặt tối của mình, nó sẵn sàng ở giữa bữa tiệc sang trọng đái đầy quần tây nhưng lại sợ vợ mình giặc đồ sẽ ngửi được mùi, nó vừa dâm dục lại vừa nhát gan.

"Hôm nay còn lịch trình gì không?" 

Giọng nói của Nhân đưa xung quanh trở lại không khí làm việc thường ngày, Dương lúc này đang lau khô mình cho Nhân liền nói: 

"Chiều nay có một cuộc gặp nhưng tôi đã hủy dùm sếp." - Thấy Nhân vẫn còn khó hiểu, Dương bổ sung. - "Tụi nó chơi sếp như này, sao còn sức mà đi chứ? Sếp quên tối nay còn sinh nhật vợ mình à?" 

Nhân nghe cong liền hiểu, Dương đánh vào đít Nhân mấy cái như khen thưởng cho hiểu nhanh. Đít Nhân có độ đàn hồi rất êm tay, đánh rất đã, Dương cứ được lúc là đánh vào, vô tình khiến cặc Nhân thẳng đứng. 

"Sếp dâm đĩ quá rồi." 

Dương nói với giọng trào phúng, anh dắt Nhân từ nhà vệ sinh trở lại phòng của Nhân. Nhân ở trần mà bò trên sàn, đầu cúi xuống nhìn đường giữa văn phòng đang làm việc. Bên trong phòng Nhân có một phòng riêng nhỏ để nghỉ ngơi, có một chiếc giường cùng vài đồ vật linh tinh. Vốn dĩ Nhân định đổi giường thành lồng sắt thật to nhưng bị nhân viên cản lại, họ bảo, nào Nhân lên chức cao hơn thì sẽ làm, hiện tại cần phấn đấu hơn, không thể ở phòng này mãi được. Sếp ban đầu là được dạy dỗ, nhưng càng về sau lại càng tự lực khiến bản thân ngày càng hư hỏng. Sau khi bị trói lên giường, Nhân dần dần buồn ngủ, còn Dương thì ra ngoài rồi khóa cửa phòng lại, không cần thiết cho lồng sắt, đây đã là phòng biệt giam cho riêng Nhân từ lâu rồi, Dương cười cười.

Một cái nhắm mắt liền ngủ đến bốn giờ chiều, Nhân giờ đang thở hổn hển sau gần nửa giờ chạy bộ từ tầng hai mươi lăm trong lúc trần truồng và mang tạ dái. Hoạt động này được duy trì để thay thế cho những ngày Nhân không đi gym, nhầm giữ cho dáng vóc của nó vẫn chuẩn, không vị chảy xệ. Đường đường là sếp lớn lại chẳng thể đi thang máy dành riêng, bị buộc chạy cầu thang thoát hiểm, mà cũng không được mặc gì, đây là nổi sỉ nhục lớn nếu như có người nhìn thấy và truyền ra ngoài. Nhưng Nhân luôn may mắn, nó luôn chọn được những giờ vắng người mà chạy, chạy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng muốn lên tầng cao hơn, chạy nhiều hơn. 

Sức lực là có hạn, nó vẫn đổ đầy mồ hôi và thở như sắp chết, các nhân viên chạy lại chăm sóc, sẵn tiền xoa cặc một chút, bóp đít một chút, nhéo vú một chút. Đợi nó trở lại trạng thái bình thường, mọi người lau khô mồ hôi trên người nó. 

Hiện tại tất cả đang ở dưới hầm xe, giờ là lúc vắng người, nhưng cách tan sở chỉ hơn một tiếng, Nhân nghĩ cấp dưới của mình sẽ chơi tập thể tại đây cho đến khi mắt nó bị che đi bởi cà vạt, hai tay bị bịt bằng tai nghe, miệng phải cắn bóng nhựa ú ớ. Nó hoang mang, chưa biết gì nên đứng thẳng người, nhân viên của nó có vẻ hài lòng nên không sửa tướng đứng. 

Da nó cảm nhận được có ngồi viết lông di chuyển trên da, tạ dái được lấy đi, đầu bút không ngừng viết lên gì đó, hai ba người nhanh chóng hạ bút, trên ngực nó, trên lưng nó, dưới đít nó, ngay cặc nó, giữa hai đùi nó, nó không rõ là chữ gì, nhưng đến khi có nét viết trên trán mình, nó chắc chắn đó là "SLAVE", mà người cầm viết chính là Dương, bởi nó ngửi ra được hương nước hoa ở cổ tay anh. 

Viết xong, mọi người tản ra, Dương thả lỏng một bên tai cho Nhân: 

"Giám đốc ngoan chút, hiểu chứ?" 

Nhân gật đầu, Dương hài lòng, xoa đầu anh rồi bịt tai anh lại. 

Một cọng dây thừng tròng qua cổ Nhân, Nhân biết được đây là cách trói hình mai rùa, hai tay nó bị trói ra phía sau, siết chặt. Cẩn thận hơn, hai tay sau khi bị trói thì liền được cho vào một bao da, quấn chặt thêm vài vòng, muốn lỏng dây cũng vô cùng khó. 

Có người đẩy nó đi, nó đi từ từ, biết được bản thân mình lên mộ thùng xe nhờ các bước chân, rồi nó bị ấn xuống một cái ghế. Nói là ghế thì nó cảm nhận đây giống như bồn cầu hơn, phần để bợ mông, còn đít thì tớ hên ra. Hai tay được cố định vào lưng ghế, hai chân nó bị banh ra hai phía để nhìn rõ con cặc dâm dục ở giữa háng. 

Một con cặc giả đặt ngay lỗ đít nó, nhân viên nó "tri kỉ" đến độ cho đầu cặc vào đít sếp mình để không vị lệch. Các vòng da trói dọc theo lưng và đùi để nó không nhúc nhích quá nhiều. Dái được cột rồi chia làm hai dây ở hai ngón cái chân, ở gốc cặc đeo hai vòng để giữ cặc luôn nứng, khiến chèn ép túi tinh gây đau nhói, nó ư ử và đổ mồ hôi hột. 

Khi nó ư ử nhiều lần, một bàn tay chạm vào cặc nó, rất điêu luyện mà dùng bôi trơn cho nó nứng lên nứng xuống mà lại chẳng ra được, nó thả lòng nhờ việc ấy, không còn quá giãy giụa nữa. Nhưng, bàn tay kia vẫn chưa ngừng lại, tiếp tục xoa xoa, rồi lần mò đến lỗ tiểu. Lỗ tiểu của nó ngay lập tức bị đụ bởi ngón giữa của người kia, nó giật mình, ngón tay ra vài lỗ cặc nó cứ như đụ nó thật, nó lại càng rên dữ hơn. Cảm giác sắp bắn kéo đến, ngón tay kia rút ra, thay thế đó là một cây viết có thân kim loại lạnh lẽo khiến nó rùng mình. Hình dáng cây viết đưa vào rất lớn nên khiến nó oằn cả người, nếu nó đoán không lầm, đây chính là một cây viết máy. Lúc chỉ còn lú cái đầu bút ra, cấp dưới nối một cọng dây vào. Họ kẹp vú Nhân, nối cộng dây kia lên dây kẹp, mỗi lần cặc Nhân giật giật thì sẽ giật kẹp vú theo, giật càng mạnh thì lại càng đau, lại càng sướng, Nhân ướt đẫm cả trán mồ hôi.

Tiếp theo sau là tất cả mọi người rời đi, con cặc giả, đúng hơn là máy đụ bắt đầu đụ đít nó tới tấp. Không gian kín, không có nhiều lỗ thoát khí nên nó khó mà giữ hơi thở bình tĩnh. Nó cảm nhận được thân xe di chuyển, nó có dự cảm chẳng lành, nhưng trong dự cảm đó, cái sướng đã át hết. Mỗi lần xe thắng lại, cặc nó lung lay là vú lại được giật, hai chân nó thì kéo dái, máy đụ nhịp nhàng tăng nhanh rồi chậm lại cứ như người thật đụ vậy, nó hưởng thụ cảm giác này dù người nó nhớt nhợt. 

Nước bọt đang tràn ra dần, nó càng hưng phấn. Không biết trải qua bao lâu, một giờ hay hai giờ, nó cứ trong tình trạng như vậy, lại chẳng xuất tinh được nên càng lúc càng trở nên nứng hơn. Xung quanh toàn mùi cơ thể của nó, mùi nước đái, mùi tinh, mùi mồ hôi, đủ cả mùi, đầu óc nó mù mờ hẳn đi.

Trong tình trạng như này, nó cảm nhận được bản thân được nâng lên, rồi được đặt xuống. Dường như nó ở trong một chiếc hộp rất lớn, nó không nghe thấy gì, mà chẳng nhìn được chi nên đành dựa vào cảm giác mà phán đoán. Chiếc hộp được mở ra một bên, cho gió lùa vào, nó hơi rùng mình, cặc lại giật hơn. 

"Sướng không?" 

Tiếng phát ra từ tai nghe, nó theo bản năng mà gật gật đầu. Bóng ở miệng được tháo ra, nó bắt đầu rên rỉ loạn xạ: 

"A.a..a...a...." 

"Cảm giác lúc này thế nào?" 

"A..a.a.a....Sướng....a.a..Sướng..." 

Bỗng máy đụ dừng chạy, cặc giả nhô lên một nửa, nó có phần hụt hẫng. 

"Thích vậy thì tự vận động đi." 

Nghe xong lời nói, nó đung đưa đít mình lên xuống, tai nghe rớt ra, nó nghe được tiếng xù xì, có vẻ đây là chỗ đông người, chẳng lẽ nó đang outdoor sao? Nó loại trừ khả năng huy hiểm nhất, chỉ nghĩ đây là cuộc họp thường, liền dâm đãng mà tự đụ bản thân tiếp. Nó nhấp đít lên xuống, đến khi lên đến gần đỉnh, máy đụ lúc này hợp tác, đẩy mạnh một cú vào, con cặc nó tràn tinh, nó thở ra một tiếng đầy thỏa mãn, khuôn mặt đầy vẻ sung sướng, và cà vạt cũng đã rớt xuống. 

Mắt nó lim dim nhìn lên trần, đây lại là khung cảnh quá quen, nó bỗng sợ hãi, giật người, nhìn ngang dọc, nó như chết lặng. Trước mặt nó là vợ cùng con nó, phía dưới là khách được mời đến tiệc sinh nhật. Chiếc hộp ngã ra hoàn toàn, phô bày tất cả thân thể của nó. Nó giờ đang ở trên bục, bị trói vào ghế, ở đít có máy đụ, bị trói bằng dây thừng nhuộm đỏ, trên ngực là dòng chữ lớn "Chúc vợ sinh nhật vui vẻ", hai bên đùi là "Lỗ đụ của chồng", "Nơi xả nước tiểu", trên cổ còn đeo cả thẻ chức vụ trong công ty, hai chân bẹt ra tớ hên thấy rõ món quà bút máy kim cương ngay trong lỗ cặc. 

Dương đứng bên cạnh nó, lấy tay xoa lên đỉnh đầu nó, bắt nó nhìn cho rõ từng người. Nó thấy, trong mắt họ là ảnh phản chiếu của nó, họ xù xì bàn tán, họ sỉ nhục, họ kinh tởm, và khinh thường nó đến nhường nào. 

Chưa hết thất thần, nó quay lại nhìn vợ cùng con, họ từ lúc nào đã ngã quỵ xuống mà khóc, khóc rất nhiều, rất đau đớn, chiếc bánh sinh nhật chưa cắt được một miếng. Nó hốt hoảng, nó sợ hãi, nó muốn lại ôm hai người, muốn trốn chạy nhưng một bước còn chẳng đi nổi, người nó run cầm cập như bị điện giật, hai chân muốn khép mà có khép được đâu. 

Nó nhắm mắt, quay đầu qua lại, liên tục miệng nói "Đừng nhìn, đừng nhìn nữa.", nó cứ quay đầu như người điên, cho đến khi Dương cố định đầu nó lại. Nó phải mở to mắt nhìn vợ cùng con nó đau khổ nhường nào. Nó càng lúc càng kinh hoàng, hai hàng nước mắt lăn xuống, đuôi mắt đỏ ngầu. 

Máy đụ hoạt động nhanh trở lại, nó nén lại cơn giật người, cố nhìn về phía họ, nó lại nhìn Dương một lần, Dương biểu cảm lạnh nhạt, nhưng nó biết, nó phải làm gì. 

"Vợ, chúc em sinh nhật vui vẻ." 

Nhân lên tiếng, cả nhà hàng nhận một sự im lặng. Dưới áp lực của sỉ nhục kinh hồn cùng cơn nứng không dừng được, nó khóc, nó thật sự khuất phục bản chất bản thân, ranh giới mỏng manh giữa người và nô lệ bị phá bỏ, từ nay, nó biết, nó đã không còn đường lui. Nói xong câu kia, mắt nó không khép lại, nhìn rõ cảnh Dương rút mạnh cây bút máy khỏi cặc mình, và nó bắn tin đến sối xả, bắn không ngừng lại, bắn ra như những gì nó đã thật sự mất đi mãi mãi.

Đây là kết thúc rồi sao? 

Cảnh vật chiếu chậm, nó lờ đờ trước mọi thứ, nó nhìn cuộc đời nó như một thước phim trắng đen đầy rẫy thất bại, nó khóc đến lúc nước mắt chẳng còn chảy ra nổi nữa, nó khóc đến vật vã. 

Một cuộc đời như này, là cái mà nó muốn hướng tới sao? 

Nó không trả lời được, nó không cách nào lý giải được. 

Và khi đưa ra quyết định, nó chọn nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ đêm đen.

"A..a.a......" 

Đêm đen mau đến cũng mau đi, nó lại tỉnh giấc lần nữa, lúc này, nó đang nằm trên một chiếc giường, người đứng bên giường là Dương, nó lại trần truồng, đang đợi tháo hết vải băng. Mắt nó còn hơi mờ, chưa nhìn rõ gì, nhưng nó rất sợ hãi, nó ôm chầm lấy Dương như ôm cọng rôm cứu mạng, nước mắt nó chảy ra. 

"Ngoan, chỉ là mơ thôi, cậu ở đây rồi, đừng khóc." 

Nó lại ôm chặt Dương hơn, tâm lý của nó chỉ qua một giấc mơ ấy mà lại sụp đổ mất rồi.



2 nhận xét:

Mục Lục

MỤC LỤC [30/10/2018 - 01/12/2021] Hợp đồng Bạo dâm  Chương 1 - Làm quen Chương 2 - Ngày đầu gặp mặt  Chương 3 - Hình thức  Chương 4 - Khóa c...