Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2019

Chương 70 - Ngày 7 ~ Thương

Cậu dẫn nó đi lên phòng trừng phạt, nó bò theo sau mà mãi suy nghĩ về cảnh tượng lúc nảy. Cậu hối nó vào, cậu bảo noa đứng lên, rồi cậu dời một khung sắt trong góc ra giữa phòng. Đây là một khung hình chữ nhật, có bốn góc trói, được cố định bằng một kệ đứng, có vẻ khung này có thể xoay được.

Cậu bảo nó bước lên một cái bục hướng đến khung, đưa hai tay lên, cậu cố định vào trên đầu khung, hai tay ở hai góc, dang thẳng ra, hai chân cũng tương tự, tứ chi nó ngư dán chặt vào khung. Cậu nhét thứ gì đó vào tai nó. Cậu trùm lên nó một cái mặt nạ đen, che lấy mắt nó, chỉ hở mỗi miệng. Cái miệng còn trống thì đâu dễ, cậu nhét bịt miệng vào, ở bịt miệng có con cu giả, đâm thẳng sâu vài họng nó, tiếng từ cái thứ nhét vào tai nó vang lên, là tiếng đồng hồ, tích tắc tích tắc, không hiểu sao, nó cứ thấy rạo rực, nứng chết đi được. Nó rên rỉ dù cậu chưa làm gì cả. Nó cảm nhận được cậu mở khóa cặc của nó, tiếng tích tắc vẫn đnag đi sâu vào não nó, khiến nó phân tâm. Cái khóa đít cũng được kéo ra, để lại trong nó thứ gì đó trống rỗng, nó chỉ mong được lấp đày mà thôi. Nó cảm nhận được ái eo của nó được cố định bởi một vòng sắt rất chắc chắn. Bỗng dưng nó cảm nhận cái khung di chuyển, à không, phải đúng hơn là xoay, bởi nó cảm nhận được, chân nó đang từ từ dơ lên, còn tay thì chỏng xuống, cái đầu hướng xuống mặt đất, nhưng người không ngã, bốn cùm ở bốn phía cùng cái đai ở eo đã giữ nó lại, cậu xoay khung một vòng rồi để lại vị trí cũ, mục đích là thử độ chắc chắn của khung mà thôi.

Nó cảm nhận được một chất gì đó nhờn nhờn được bôi khắp người nó, lành lạnh, nó đoán là bôi trơn. Lần này không phải bôi như thường, bởi cậu còn đổ bôi trơn vào tận trong lỗ cặc lẫn lỗ đít nó, nó có dự cảm không lành. Lỗ đít và lỗ cặc nó nhớp nháp, thật khó chịu biết bao, càng như thế, nó càng muốn có thứ gì đút vào cho đỡ trống vắng. Nó ngơi ngứa ngáy nên di chuyển thân mình, ấy vậy, nó chả thể nào nhúc nhích được, như nó đã dính vào khung vậy.

Dương thoa xong một lớ thạch mỏng lên người chó con thì dừng lại. Có lẽ chó con sẽ tưởng đây là bôi trơn, nhưng không phải, đây là một chất nhờn thoa lên cơ thể chống phỏng, bảo vệ nơi nó được bôi, nhưng người được bôi vẫn cảm nhận đủ, cơ bản không để lại thương tích mà thôi. Cái tích tắc bên tai nó để nó cảm nhận nhiều hơn về thời gian, Dương cảm thấy, tra tấn nô lệ, phải tra tấn lẫn thể xác và tâm hồn, không thể bỏ qua một trong hai thứ được. Dương kéo máy sục về phía cặc Nhân, tra cặc Nhân vào rồi bật máy, quả thật là Nhân bắt đầu ư ử, tất nhiên, dù sục thế nào, Nhân vẫn sẽ không ra được, sướng nhưng bất lực, đó là cảnh giới của đua khổ, Dương để cường độ máy sục ở mức vừa, mạnh quá thì lại hỏng, không dùng được lại mất vui.

Dương đi đến cái bàn nhỏ, trên đó đã bày các loại sáp màu đỏ, từ nhỏ đến lớn, các loại này đa số gây nên sức nóng lớn nhưng không gây bỏng, có thể nói, vô cùng an toàn. Dương kẹp bốn cây sáp cùng kích cỡ vừa lại với nhau bằng dây, rồi đốt chúng, tiến đến gần Nhân, ý định hôm nay, Dương sẽ biến Nhân thành chó sáp, thật ra thì ở mức độ nhẹ, bởi nếu làm thế này, không bôi thạch sẽ gắn chắc hơn, nhưng tổn lại hơn tý. Dương cười cười, đánh nhẹ vào mặt Nhân, rồi bắt đầu nhiễu sáp ở ngón tay Nhân. Bởi Nhân được treo theo hình chữ X nên sáp dễ dàng chảy xuống phần cánh tay, Dương nhiễu lên các vùng da mềm như da ở bắp tay và cổ của Nhân, ở cả hai bên, Nhân đau đến giật người nhưng vì bị cố định nên chả thể làm gì được. Dương nhiễu lên đầu ngực của Nhân, sáp cứ thế được đà mà chảy xuống, chảy đến háng của Nhân, Nhân hơi tái đi, rên ư ử trong miệng. Dương cho sáp chảy từ vai xuống, dòng sáp nóng màu đỏ cứ chảy dài, lan đến chỗ nào thì Nhân ú ớ chỗ đó. Không qua bao lâu mà từ vai xuống tuyến nhân ngư đã ngập tràn vảy đỏ, nhất là ở đầu vú, bị lấp kín, à không, chỗ nào cũng lấp kín, như một lớ da mới hìn thành vậy. Dương đi vòng ra phía sau Nhân, bắt đứt nhiễu lên sống lưng, nhiễu hết lên lưng Nhân, cho sáp chảy xuống khe đít, cái đít tròn tròn đã được kết vảy màu đỏ, vì nhiễu trên lưng nên Nhân có vẻ không đau đớn mấy vẫn thở đều đều, đến tận khi nhiễu hết từ thắt lưng đảo lên. Mới đây mà đã xong cho Nhân một chiếc áo giáp màu đỏ tay dài, bao phủ cả thân trên. Ấy vậy phần bên trong cánh tay và nách vẫn chưa xong, nhưng không sau, để đó, chút Dương tính sau.

Dương nhiễu sáp lên đùi Nhân, cho chảy vòng qua háng Nhân. Sáp nhiễu xuống bắp đùi rồi mắt cá chân, Nhân vừa đau vừa được máy sục nên sướng, cứ rên rỉ mãi, chả biết rên vì đua hay vì sướng, có lẽ là cả hai luôn chăng. Dương rút máy sục ở cặc chó ra, con cặc bị sục mà không ra được nay đã sưng táy lên, nhìn thật tội nghiệp, lớp bôi trước đó vẫn còn, có vẻ lại đều hơn, thật thích hợp. Dương bắt đứt nhiễu sáp lên cặc Nhân, cơ bản mục đích Dương cho Nhân sục không phải để Nhân ra mà để con cặc sưng lên, từ đó sẽ cảm nhận đầy đủ tư vị của sáp nóng hơn. Dương thay sáp mới, vì nhiễu tới giờ cũng đã hết, Dương đốt sáp, bắt đầu nhiễu lên thân cặc, do cặc cứ di chuyển, lớp sáp mới vừa hình thành đã nhanh chóng nứt đi, phải nhiễu lớp khác lên, cứ làm đi làm lại như vậy, sáp nóng nhiễu vào lại chảy tọt xuống phần trứng, khiến con cặc giật mạnh hơn. Để trừng phạt, Dương lấy cây kiềm nhỏ, mở rộng lỗ cặc đã được bôi thạch của Nhân, Dương trực tiếp nhiễu sáp vào đó, Nhân cảm giác như bị thiến, nó đau đến rống lên và giãy giụa, lớp sáp ở phần thân cũng nứt ra đôi chút, Nhân càng giãy, Dương càng đổ vào nhiều, đến khi lấp kín lỗ tiểu của nó, con cặc của Nhân bầm tím cả, nhìn thật đẹp, Nhân có vẻ đau quá nên tê liệt hẳn. Về phần sức khỏe thì yên tân, khi Nhân đái, sáp sẽ trôi ra theo nước đái, đơn giản vậy thôi, không gây ra vết sẹo. Nếu để ý, sẽ thấy nước mắt của Nhân chảy ra, nhưng mặc kệ, Dương tiếp tục nhiễu, nối lại các vết nứt phần trên do Nhân giãy, rồi tiếp đó là xoay khung ngược lại, cho đầu Nhân hướng xuống, bàn chân hướng lên, xứ lý tốt những thứ còn dư thừa.

Sáp nóng nhiễu lên lòng bàn chân, Nhân hơi co lại, nhưng khi nảy dường như muốn chết lặng mất rồi. Sáp tiếp tục chảy vài bắp đùi non, vào nách, Nhân cảm thấy, mới khi nảy vẫn ổn hơn bây giờ, bởi ,giờ toàn là chỗ nhạy cảm nhiễu, Nhân cản giác đít mình có khi nào cũng đầy sáp không, và Nhân đã đoán đúng, Nhân tưởng như đó là ác mộng, bên trong nó, a, toàn thứ nóng kinh người ấy, đốt cháy nó, nó muốn được lấp đầy nhưng không phải theo nghĩa này, đau quá đi mất, đau hơn cả bụ rót vào cặc, nó nhói khủng khiếp, và cuối cùng, có lẽ vì quá yếu đuối, nó nhanh chóng chìm vào bóng tối, nó ngất đi.

Nó tỉnh dậy, phía trước mắt đã nhìn thấy, là mặt trời đang chiếu xuyên qua khu rừng, nó đội một mặt nạ, vẫn bịt miệng, cả người vẫn bị treo trên khung, ấy vậy, cả thân nó đã được bao phủ bởi sáp hoàn toàn, và sáp lấp đầy lô  tiểu lẫn lỗ đít nó. Nó ngước xuống nhìn, a, là mấy con côn trùng đang bò lên nó, và nó đang ở một nơi toàn cây, nó sợ chết khiếp, may còn có mặt trời, chứ không nó đã sợ đến tè ra. Cơ bản nó không sợ côn trùng mấy, lũ bọ, dán, nhện, kiến hay ruồi, vò ve, nhưng mà, nhìn chúng lúc nhúc trên người mình, cũng kinh kết đi được, nó chỉ dám nhắm mắt, mặc kệ mọi thứ, nhờ có lớp sáp, nó cũng không cảm nhận gì nhiều về bước di chuyển của lũ kia, nó như hồi tưởng, để quên đi thực tại, nó hơi run, tình trạng này cứ kéo dài mãi, đến khi một cái xe đến trước khung, nâng nó lên rồi hai người da đưa nó vào chỗ tắm cho chó.

Hai người ta dời nó khỏi khung, xua đuổi hết bọn côn trùng, móc sáp khỏi đít và cặc nó, rỡ bỏ lớp sáp từ từ, nó cảm thấy, lúc đính lên thì sau, nhưng lấy xuống thì rất dễ, lạ vậy đó. Nó thở phào, nhưng nó nhớ cậu chủ nó, mới gặp khi nảy, nhưng qua cái nhắm mắt, nó lại chả thấy đâu, nó hơi rùng mình tý. Lũ người da chạm vào nó làm nó sướng, không biết từ lúc nào, bỗng nó đái ra trong vô thức, đái lên mặt một người da, người còn lại thấy vậy thì liếm nước đái dính trên mặt áo da của người kia, liếm ngon lắm. Trời về chiều trở lạnh, nó hơi run tý, nó tưởng nó sau khi được tắm thì được đưa về chuồng, nhưng không, cậu chủ của nó bước tới, không mang lại khóa cặc hay đít nó, mà nối dây vào vòng cổ, dắt nó bò, có vẻ, sắp có chuyện gì đây.

Cậu bịt mắt nó lại, nó được dắt đi, nó bò từ từ, sợ vấp phải gì đó lại tê thì không hay, con cặc và lỗ đít lẫn vú vừa được làm sạch của nó như sưng táy lên vậy. Tuy vẫn còn chút vương lại của đau đớn nhưng nó lại thấy trống trải gì đâu. Từ đôi tay được bao bọc, nó cảm nhận được bản thân đang bò qua cái ranh cửa, có vẻ là rời khỏi nhà chứa, nó đang bò trên sân, sau đó thì thì bò trên sàn, có vẻ là gạch lót, a, nó đã vào biệt thự. Bóng tối bao trùm nhưng lỗ rai thì không điếc, nó vẫn nghe ra vài tiếng động, nó biết có nhiều người tại nơi nó quỳ, có thể là người, có thể là vừa chó và người, nó không phân biệt được, để rồi sau đấy, cậu đeo bịt tai vào cho nó, mọi tiếng động, bị át hoàn toàn bởi tiếng tích tắc y như lúc sáng nó nghe.

Nó trong tự thế bò dưới sàn, ưỡn người, con cặc thì cứ nhỏng nhỏng, lâu lâu sẽ có người đạp đạp giày da vào cặc nó, đôi khi còn đá mạnh, nó đau lắm nhưng chỉ dám kiềm nén qua cái run của đôi vai. Một lúc sau, nó được cậu dẫn đi, bịt mắt lẫn tai được tháo ra, trước mặt nó là cầu thang, cậu dẫn nó lên phòng. Vào phòng, cậy ngồi trên ghế, còn nó thì quỳ thấp người trên sàn.

Cậu lấy chân mình khảy khảy đầu khấc nó, nó run rẩy.

"Ngày mai, chúng ta sẽ có một chuyến leo núi vài ngày."

Nó ngước lên nhìn cậu, nó sủa một tiếng như đã nghe thấy. Cậu đưa một cái cây kim loại có vòng tròn ở trên, nhìn khá lạ, không quá to, cứ như ống hút và kẹp vòng tròn vậy.

"Tự nhét vào cặc."

A, nó biết rồi, ra là một loại khóa cặc, nhưng nhìn có vẻ lạ phết. Nó cầm thứ đó lên, ra là đã được bôi trơn xung quanh trước. Vì lúc sáng lỗ cặc nó được mở rộng nên bây giờ nó dễ dàng đút vào, cây kim loại nhìn cũng không quá dài, dễ đi vài lỗ tiểu nó, đi thẳng vài cặc nó xong dừng ở thân cặc, cái vòng tròn kết nối với đầu thanh kim loại thì vừa như im ở đầu khấc. Lúc này nó mới thấy được là ở cái vòng đó còn có một cái ốc, có vẻ là để siết chặt vào để không rớt. Vì đút vào trơn tru, nó cũng không phát ra tiếng gì cho lắm, cậu có vẻ hài lòng, xong từ trong túi quần, cậu lấy ra một cái thanh nhỏ, là đặc chứ không rỗng, có vẻ nhỏ hơn thanh kim loại rỗng nó vừa đeo vào cặc.

"Quỳ thẳng người, đưa hai tay ra sau đầu."

Nó nghe được lệnh thì thẳng đùi, ưỡn ngực, con cặc vừa bị đút khóa cũng hướng về trước, đầu ngẩng lên, hai tay đưa ra sau cái đầu trọc lóc, bộc lộ ra vùng nách láng bóng. Nó thấy cậu cho cái thành đặc ruột kia vào bên trong thanh kim loại rỗng ở đầu khấc nó, cậu đẩy vào, thanh đặc ruột đó khá dài, nó tưởng cậu sẽ đẩy vào hẳn bên trong nó nhưng không, nó đã lầm. Bên trong thanh kim loại rỗng là một thanh nhựa dài, thanh cậu cầm đẩy vào thanh rỗng để ống nhựa tách khỏi thanh rông rồi đi sâu vào. Ống nhựa đi sâu vào, dẫn thẳng xuống buồng đái nó, bít mọi lỗ, chỉ dẫn đến buồng đái, như là cái ống hút sẵn từ buồng đái vậy, lưỡi nó lè ra vì đau, đùi thì run rẩy, nó thốn cực nhưng không dám rên la. Bởi vì trước đó đường tiểu của nó đã được tiêm một chất vào khiến cho việc tiểu khó khăn, bít hẳn đường xuất tinh, và làm cặc nó luôn nứng, nên giờ dù ống có đâm thẳng xuống buồng đái thì nó cũng không thể để nước chảy ra ngoài tự nhiên được, cứ đọng lại thế thôi. Xong xuôi công đoạn đó thì cậu rút thanh đặc kia ra, và siết chặt con ốc ở vành đai, làm cho cái ống bên trong chặt hơn, cũng như đầu khấc bị siết cứng.

"Xoay người."

Nó đứng lên trong đau đớn ở cặc, xoay lưng về phía cậu, tự giác chu đít, khòm người xuống. Cậu có vẻ hài lòng về sự tự giác của nó. Cậu đeo bao tay, bắt đầu nhét từng ngón vào đít nó, đến khi nó phát giác thì cậu đã đút được cả bàn tay vào, ôi đít nó đã rộng thế này rồi sao. Tiếp đó, cậu đầy bàn tay sâu vào, đẩy sâu đến độ từ bàn tay đến cổ tay đều nằm gọn trong đít nó.

"Sau này con tính làm gì?"

Trong suốt ba tháng qua, đây là lần đầu tiên cậu hỏi về dự tính của nó sau này. Không hiểu sao, nó có phần bất ngờ lại có phần cảm động, như được cậu quan tâm, nó thích thú vô cùng. Trong các cuộc chơi khác, cậu và nó như có quy tắc là nó không được phép nói trừ khi cậu hỏi, mà dường như cậu cũng rành về nó kha khá, nó tự biết vậy, nên cậu cũng không hỏi gì, nay cậu mở miệng ra, cũng chính là tuần cuối cùng của cuộc chơi. Biết bàn tay cậu đang ngọ ngoạy đít nó, nhưng nó vẫn muốn trả lời lắm, chợt nó nhớ ra, cậu chưa cho nó nói, thế là nó sủa. Cậu cũng cười, bảo nó cứ nói đi, cậu cho phép.

"Dạ, con sẽ tiếp tục học lên, tốt nghiệp để kiếm việc làm và sau đó thì..."

Với một đứa trẻ mồ côi như nó, như đây là ước mơ mãn nguyện nhất, nó mơ về nó không biết bao nhiêu lần. Vốn dĩ cả đoạn đường này sẽ trơn tru nếu nó không phát hiện bản thân của nó có dòng máu khổ dâm, nhưng chả sao, nó cho phép bản thân lạc lối trong ba tháng này, còn về sau, vĩnh viễn về sau, sẽ quay trở lại đoạn đường nó muốn. Vốn dĩ nó nghĩ, đây là khoảng thời gian sa đọa của nó, nó cứ sống hết mình vài lúc này, để các hồi ức này in dấu trong nó, đơn giản vậy thôi.

"Sau đó thì?"

Giọng cậu kéo dài ra, như đặt nghi vấn, tay cậu cũng rút ra khỏi đít nó, tiếng nhớp nháp và dịch ruột của nó dính trên bao tay, cái lỗ của nó hồng hồng như lỗ lồn của đàn ba bị phá trinh, cũng đáng ngạc nhiên thật, ban đầu, chỉ một ngón đã đau đớn, bây giờ, có thể đút trơn tru gần hết tay, có khi thông lên ruột cũng không trừng.

Chân nó hơi run run, nó biết nó sắp nói ra một điều hơi vô lý, nó hồi lúc vẫn thấy hiển nhiên, nhưng giờ lại thấy nực cười.

"Dạ..., con cưới vợ, rồi sinh con ạ."

"Haha" - Nó nghe rõ hoàn toàn tiếng cười của cậu, cậu vả vào đít nó một cú đau đớn. - "Cậu biết lúc trước con là trai thẳng, nhưng đến bây giờ, cả nhân tính còn mất hết thì sao có thể kết hôn?"

Câu nói của cậu cũng là đáp án nó trằn trọc cả đêm. Nó luôn suy nghĩ, à, đây chỉ là đoạn thời gian ngắn thôi, mình chơi cho đã, rồi sau này trở lại cuộc sống bình thường, dễ mà. Nhưng nó lại nghĩ, nó lại thích cuộc sống làm chó như giờ hơn, noa đã làm chó thuần thục, nó như một con người được thuần hóa hoàn toàn thành chó, nó đã quen với cuộc sống này dù chỉ mới ba tháng, nó hơi đắn đo, liệu có ảnh hưởng về mặt tâm lý của nó hay không. Và đáp án là hoàn toàn có, nó biết, nhưng tự lừa dối, đăng sẽ không sao.

"Với cái độ rộng này, con nghĩ, ai làm ai có thai đây? Con, hay vợ con?" - Cậu bắt chéo hai tay cậu lại, nhét một lượt vào đít nó, nó trước giờ quen chỉ có một cảnh tay, giờ là cả hai, nó đau đến la lên, chân nó xụi xuống lúc nào không hay, miệng le lưỡi ra, liếm lấy sàn nhà, cảnh tượng như một con chó chị sốc chết vậy. Sau khi đưa vào tận bên trong, cậu đẩy từ từ, ra ra vào vào, cậu đẩy theo nhịp, cứ như là cậu dừng cặc địt nó vậy, đau thì đau đó, nhưng dần dần nó thích ứng, nó lại rên rỉ. Nó trong cơn rên rỉ mà tưởng tượng ra cảnh, trong lúc nó và vợ lên giường, nỗng cái lỗ của nó mở toang ra vì rộng quá không khép được, vợ nó thấy vậy liền nhét cánh tay của cổ vào đít nó để lấp đầy, ôi, cảnh tượng vừa sướng vừa kinh khủng làm sao. Trong lúc đẩy tay ra vào, Dương cười thầm, tư tưởng này tốt lắm, quả nhiên là nô lệ mà Dương đã chọn, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

"A..a....a..."

"Đó là ước mơ cao xa, còn hiện tại, con có ước mơ gì không?"

Nó nửa quỳ nửa nằm la liệt trên sàn, chả hiểu sao, cặc nó ngứa quá, lại mắc đái, thay vì bứng muốn xuất tinh thì lại mắc đái, có vẻ liên quan đến việc cậu sửa chửa cặc nó. Nó rên rỉ ngắt quảng, lâu lâu lại rống lên vì cậu đâm hối thúc, nước mắt nước mũi dính tèm lem lên mặt cả, mang tai đỏ cả lên, nó sung sướng như một con điếm bị đám đàn ông đụ.

"Cho...a.....con....a..a..xin....đi....đái....a...."

Thật nực cười mà, mới mấy tháng trước, nó đái sao là quyền của nó, mà bây giờ, nó phải cầu xin một thằng đàn ông khác cho nod quyền đi đái, thật ti tiện gì đâu. Cậu bảo nó thẳng người lên, vẫn trong tư thế cuínlưng, cậu rút tay ra khỏi người nó, con cặc của nó vì cương cứng mà cứ nhỏng nhỏng đầu lên, khó mà đi đái được, dù cái thao đái bày trước mặt, việc đi đái cơ bản cũng vô cùng khó khăn. Cậu đi đến bồn rửa tay, tháo bao tay ra và rửa sạch dịch ruột dính đầy bắp tay. Cậu cầm theo hai vật, hai vật này rất cần thiết cho nó.

"Chịu khó một chút."

Cậu nhét thứ gì vào trong đít nó, nhét sâu vào, là một sợi nối liền bởi các trái banh nhỏ tròn, có vẻ là trứng rung, nhưng sợi đâybudợc nối liền lại, nhìn xuông dài lắm. Nhìn nó có vẻ giống cái đui của con mèo ở phần đầu và thân, nhưng kết thúc là một cái đuôi chó cong lên, tất nhiên, phụ kiện này sao mà thiếu được. Vì cánh tay khi nảy đã đi vào, đít được thả lỏng khá nhiều, nên cái dây dài ấy dễ dàng luồng vào, dây ấy không to về chiều rộng nhưng lại rất dài, dây ấy đi vào hẳn bên trong, đến đoạn nối vào ruột, nó cảm nhận được, cái dây uốn vài tận ruột nó mà đi lên thêm, nó trợn mắt há miệng ra, đến một đoạn nữa thì dây mới ngừng, có vẻ là cong qua đến hai ba đoạn, thông hẳn vào ruột của nó luôn, chứ không đơn giản chỉ ở trực tràng nữa, như khóa hoàn toàn đường thải của nó luôn. Nút chặn đuôi chó cuối cùng đáp ở lỗ đít, nó mới biết, cái đoạn dây ấy đã ngừng, nó hơi xụi xuống, người nó run, vì dây kia dài quá, dài quá đi. Cậu dùng tay, vỗ về nó, đến khi nó hết run rẩy trở về trạng thái thường thì cậu bảo nó trở về tư thế khi nảy, không biết có gì đang đợi nó đây.

Vốn dĩ nó đeo tạ dái mấy tháng liền, nên dái nó cũng đã được kéo xệ đi phần nào. Cậu kéo dái nó ra phía sau đít, khiến cặc nó được hướng xuống, tuy đau, nhưng đã có thể gọi là đái được, nó hướng xuống và, cậu kéo ra dái ra tận sau, đụng vào đuôi chó, dái nó cong về phía sau. Cậu đeo vào dái nó thanh chắn, cố định với đuôi chó và đùi của nó, dái của nó cong hoàn toàn. Đuôi chó được cố định sâu trong ruột, đã không thể tự rớt, nay thêm dái bị kéo, nó đau đớn ú hớn, nó muốn bò để đái dễ hơn, bớt đau trứng, nhưng từ lúc nào, nước đái của nó đã tự chảy ra, vì đau chăng, hay vì sung sướng, nó cũng không biết.

Cả buổi hôm đó, cậu dạy nó cách đi, những bước đi mà cái thứ trong đít cứ đọng ruột và dái thì bị kéo sát ra ngoài, con cặc cong xuống, nó cảm thấy, đi thế này, thà để nó bò còn hơn, nước mắt vì đau cứ chảy, con cặc thì vẫn sướng, thế thôi.

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2019

Chương 69 - Ngày 7 ~ Đón về

Bóng tối bao trùm lấy mọi thứ, nó vô thức rên rỉ. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, thứ nước lạ cứ chảy vào miệng nó, nó rên rỉ, Nhân muốn nghiêng người nhưng vô ích, cái thứ bọc nó siết rất chặt, nó thở mà cũng thấy khó khăn. Mọi chuyện cứ êm đềm, nó lại dần chìm vài giấc ngủ hết lần này đến lần khác, tỉnh tỉnh mê mê. Nó cảm thấy thời gian như vô tận, sự nhàm chán lập đi lập lại như một vòng tuần hoàn, thuốc như dừng tác dụng, nó bắt đầu cảm nhận được các cơn đau, nó biết có người đụng vào cơ thể nó, lấy cái gì đó ra. Cái bao tai được lấy ra, nó vẫn chưa nghe gì cả, cứ ù ù. 

Một bàn tay đàn ông chạm vào nó, nó biết đó là tay cậu, nó hơi run, bắt lấy tay của chủ nhân, như tìn lấy sự sống qua thời gian tù túng. Chủ nhân mặc lại quần áo cho nó. Riêng cái khóa cặc lại chưa đeo lại, cái quần tây nó mặc không có dây tia, con cặc dễ dàng được cậu móc ra ngoài, nó thẳng đứng và cứng ngắc.

"Sục đi."

Nó nghe theo lời cậu, nó sục con cặc đang cương cứng của nó, bị bịt miệng, nó chỉ phát ra tiếng ư ử. Vòng cổ nó hướng về trước, cậu đang dắt nó đi, chân nó bước tới, nó rên rỉ, vừa đi, nó nghe thấy tiếng bước chân, tiếng động náo nhiệt, rồi tiếng vang vọng, nhiều vô số, nó vừa đi vừa sục, cứ tự tận hướng cơn sướng của nó, nhưng lạ quá, nó sục luôn trong trạng thái lên đỉnh, nhưng không hiểu sao, nó không thể bắn ra. Nó vẫn như thế đến khi ngồi lên xe. Cậu cởi mũ cho nó, sau bao lâu chìm trong bóng tối, giờ nó đã thấy được ánh sáng. Nó vẫn hì hục sục, ấy vậy, dù có con cặc giả trong đít chuyển động lúc xe chạy, nó cũng chẳng thể nào ra được, nó cảm giác như có gì chặn cơn bắn tinh của nó, khiến nó mãi không ra.

Dương nhìn Nhân sục mãi không ra mà cười thầm, làm sao ra được, cơn nứng sẽ lên tột đỉnh, nhưng sẽ không bắn được, một chút chỉnh sửa, đến khi kết thúc, cũng là một điều vui. Dương xoa lấy cái đầu trọc lóc của Nhân, còn Nhân thì chỉ lo sục và rên rỉ, con chó này, xem ra rất dễ bị bắt cóc đây.

Xe chạy vào biệt thự, Dường bảo Nhân dừng tay, bò xuống, còn anh thì mở cửa vào. Chiếc xe lái vào gara, Nhân trong tư thế bò nhìn quanh, đúng là thật to lớn, nó nheo mắt lại nhìn về trước căn biệt thự, có một giá treo, trên đó là các sợi dây, mà từng sợi dây lại nối với từng người đang quỳ, cụ thể là có hai người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần tây, giày đầy đủ, cái đầu trọc lóc quỳ cuối đầu, nó nhìn là nhận ra, đó là Trí và Kiệt, nô lệ của Nam. Bởi trước khi bị nhốt trong truồng, nó có để ý, những nô lệ của Nam đều có hình xâm một con chó kèm theo tên của họ trên lưng, như kiểu khẳng định bản thân họ, ấy vậy lúc đó họ vẫn còn tóc, chưa trọc như bây giờ.

"Mặc vào."

Cậu chỉ tay cho nó, trên bậc thang là một cái khóa cặc cùng một khóa đít và hai cùm tay. Nó cố làm cho cặc bớt cứng để đeo vào nhưng không được, thế là nó đành cố chịu đau, ép con cặc thẳng đứng của nó vào cái khóa nhỏ xíu. Đít nó vốn được mở rộng trên xe, con cặc giả trong xe cũng không quá nhỏ hơn cái khóa bao nhiêu, nó đút khóa vào đít, rơi rên rỉ đôi phần, rồi khóa lại, cái khóa bành trướng trong đít nó, nó há hốc mồm một chút, tiếp theo sau, nó đeo lấy cùm tay, xong xuôi, nó để bốn chìa khóa lên tay đưa cho cậu. Cậu không nhận, nó biết ý của Dương. Thế là nó quỳ sát xuống, đầu hướng về chân Dương, hai tay nâng lên cao.

"Xin cậu nhận ạ."

Dương hài lòng, cầm chìa khóa lên, kéo cổ nó lên, nó bò bốn chân ngay ngắn, vào lúc này, con chó thứ ba của Nam là Dũng cũng vừa tới. Nhân nhìn qua bậc thang, nó để ý, còn có ba cái khóa cặc lẫn đít, a, là cho ba con chó này. Cũng tương tự như Nhân, cả ba sau khi đầy đủ thì được Nam, người mặc đồ cảnh sát đeo theo một ba lô đen, dắt đến bậc thang thay đổi trang phục nô lệ, tuy nhiên, họ không đeo cùm tay. Nhân nhìn qua lưng của ba nô lệ, a, không còn hình xăm như trước nữa, ba tấm lưng trống trơn.

"Mày định dắt nó về phòng à?"

Nam hỏi Dương, đang nắm lấy dây nối vòng cổ của Nhân.

"Ừ."

"Theo tao chút đi, sẵn cho chó mày học hỏi."

Nam ra đề nghị, Nhân nghe không hiểu, Dương nhìn Nhân một lát, suy nghĩ gì đó, xong đồng ý.

Nó bò theo Dương, đi xuống mộ cầu thang nối tiếp cầu thang đi lên, nó bò từ từ xuống, tại bậc thềm cầu thang, đó là một hành lang dẫn vào căn phòng, có vẻ đây là ở tầng hầm, cầu thang còn dẫn xuống nữa, nhưng Nam đã dừng ở đó, dẫn ba con chó của mình vào. Căn phòng này màu đỏ, giống như cách vách tường của phòng trừng phạt ở mỗi tầng, ở cuối phòng còn một cánh cửa, có vẻ lại dẫn đi đâu đó. Trong phòng khá sáng, không âm ưu, đèn được bậc đầy đủ, khác với các phòng khác, phòng này dường như không có hình cụ, chỉ có ba cái kệ ở giữa phòng, cái kệ đầu là máy cắt giấy, kệ hai là một cái rổ có một cây kéo, kệ ba là một máy tính, nhìn đơn giản nhưng sao thấy âm u. Nhân chú ý đến người đứng trong phòng, có hai gã mặc đồ da đen thường vào chuồng của nó hôm trước cùng một người ngồi ở ghế, theo như Nam kêu, đó là Thiên.

Thiên ngồi một cách lười biếng trên ghế, nhìn vào phía Nam. Nam hơi rùng mình, bỏ lại ba lô trên đất dùng dây của ba con chó, nhanh chóng chạy lại, ngồi lên đùi Thiên. Thiên đưa Nam một cái điều khiển nhỏ.

"Muốn mức nào?"

Thiên hỏi vậy, nhưng thật ra là ra lệnh cho Nam bật cao nhất, Nam lặng lẽ bật, không nói thì hẳn ai cũng biết, cái thứ ấy điều khiển cái thứ đang ở trong đít Nam mà quậy phá. Ba con chó đối diện Nam chỉ biết quỳ và cúi đầu xuống, xem cậu chủ nó bị cha nó chơi. Nam là cậu chủ của chúng nó, Thiên là chủ Nam, cũng chính là cha của chúng nó, nói đơn giản thì, là một cặp vợ chồng nuôi ba con chó trong nhà. Dương đi đến một cái ghế trong góc ngồi xuống, Nhân quỳ bên chân Dương, nhìn mọi thứ đang diễn ra.

Theo thứ tự từ trái qua chính là Kiệt, Trí, Dũng, cái ba lô đen khi nảy Nam bỏ xuống ở phía của Kiệt. Nam mặc dù đang sướng nhưng vẫn không quên ý định, nhìn ba con chó, hướng chúng về ba lô. Ba con chó tự giác, mở ba lô ra, bên trong là ba bao giấy vàng, mỗi đứa lấy một bao có tên mình.

"Đứa đầu tiên, Kiệt."

Kiệt nghe tên mình, tự giác bò lên, trên miệng ngậm tập hồ sơ. Nam bảo Kiệt đứng lên, trên người Kiệt không còn mộ cọng lông nào cả, tất cả bóng lưỡng.

"Ba ngày qua, mày làm gì?"

"Dạ thưa cậu, ba, sau khi trở về, con nộp đơn từ chức khỏi đội cảnh sát, đã bị người nhà từ mặt. Con chuyển nhượng tất cả tài sản cho cậu, tự đi triệt lông và tóc vĩnh viễn, cuối cùng là đi thắt ống dẫn tinh để triệt sản ạ."

Nói ra, Kiệt cũng là một cảnh sát xuất sắc, khi bảo bỏ hết tất cả làm chó, nó thật sự không nỡ, nhưng đây là tương lai của nó, bởi nó biết, nếu nó không tự nguyện, thì nó vẫn phải làm mà thôi, đây là điều hiển nhiên, không thay đổi được. Có lẽ nó là người mau lẹ nhất, bởi khi bước vào con đường này, nó bớt nó sẽ không trở ra lại, nên từ đầu đã chuyển nhượng gần hết tài sản cho Nam, chỉ chừa lại cho mình một tài khoảng ngân hàng đủ xoay sở, mà Nam cũng chả đụng đến mấy thứ tài sản của nó, cơ bản chỉ là hình thức, nó vẫn xài đều đều những thứ ấy dưới sự kiểm soát của Nam mà thôi. Việc thắt ống dẫn tinh vốn không nằm trong yêu cầu của cậu chủ, nhưng nó biết sớm muộn gì nó cũng hứng chịu nên chuẩn bị sẵn, thế mà nó vẫn muốn có đời sau, nên tự ý lưu giữ tinh trùng của bản tận trong ngân hàng tinh trùng, biết đâu, mai sau sẽ có một đứa nhỏ mang dòng máu của nó, cơ bản nó cũng không muốn hưởng gì, chỉ là, mong bản thân không bị đứt nòi giống.

"Ngoan" - Nam nhìn Kiệt dịu dàng, lúc trước cứng lắm, một khi đã thuần phục, không ngờ lại trung thành đến vậy. - "Trong tập hồ sơ chúng bây đang mang, nó bao gồm tất cả giấy tờ tùy thân của chúng bây. Kiệt, lên đây trước. Đưa các giấy tờ vào máy cắt giấy, từng tờ một, riêng chứng minh thư, hãy tự dùng kéo cắt và đứng trước máy tính."

Vốn dĩ Nam dư sức hủy bỏ những thứ này, nhưng không, việc này để chủ nhân làm thì có gì hay, phải để chính lũ chó con này làm, để chúng nhận thức được, chính chúng, cái máu dâm trong chúng, đã hủy hoại hết tất cả mọi thứ của chúng. Tự tay hủy đi giấy tờ tùy thân, chúng cũng nhận thức được bản thân đã mất đi nhân cách, nhân phẩm, đối với những thứ này, một khi mất đi là hoàn toàn không thể khôi phục lại, cảm giác ấy mới thật tuyệt. Thay vì làm nhanh gọn, đốt cháy tất cả, nhưng không, hãy để lũ chó từ từ, cắt tờ chứng minh thư, cắt nhỏ nhỏ, vừa cắt chúng sẽ suy ngẫm về chính chúng trước đây, để chúng triệt để mất hy vọng quay lại cuộc sống bình thường, để chúng nhận ra, chúng thuộc về ai.

Kiệt nghe theo lời Nam, mở bao hồ sơ ra, bỏ từng tờ vào máy cắt, bỏ lần lượt, nhiều luồng suy nghĩ xuất hiện trong nó, để khi chính tay nó cắt lấy tờ chứng minh, nó run như cày sấy. Trong lúc ấy, Nam gọi Trí lên, và hỏi những gì đã làm trong ba ngày qua.

"Dạ thưa cậu, ba, con trở về từ chức giám đốc, sau thì chuyển tài sản cho cậu, tiếp đó con đi triệt lông và tóc, xóa hình xăm như lời cậu, rồi lên đây cho kịp ạ."

"Cam tâm không?"

Nam hỏi câu này là có lý do, bởi Trí vốn là một doanh nhân thành đạt, dùng mọi sức để lên được vụ trí như ngày hôm nay, bỗng dưng tất cả đều tan thành tro bụi, hỏi xem, có thật sự buông bỏ được. Trí chỉ cười nhẹ, sau đó cúi xuống mà liếm sàn. Nam bảo Trí hãy làm như Kiệt, tự hủy. Vốn câu hỏi này dư thừa, dù Trí cam tâm hay không cam tâm, cuối cùng vẫn là chó của Nam, vấn đề là thời gian mà thôi, đường đi nào cũng trở về một đích duy nhất.

Dũng tự biết thân biết phận, tiến lên, giải bày với Nam.

"Dạ, con cũng..."

Nam nhìn Dũng hơi nhíu mày, có vẻ lúc đi đón nhìn vẫn chưa rõ lắm, bởi Dũng được nằm ở cốp xe, giờ nhìn rõ, mới thấy thú vị.

"Có vẻ lũ học trò đối xứ với con không tốt lắm nhỉ?"

Bản thân nhại lại một câu nói trong phim, Huy cảm thấy thích hợp nên dùng, dù có hơi buồn cười. Mà vốn dĩ đây là một trò đùa vô tận, một cảnh sát, một thương nhân, một thầy giáo, nay phải khép nép trở thành chó cho người khác, đúng là trò đùa. Nam nhìn sơ qua Dũng, trên người chi chít những chữ đen, toàn những từ ngữ tục tĩu, có vẻ hay.

"Dạ, con bị chúng cưỡng hiếp, sau đó, thì cậu tới ạ."

Trong một ngày đầu, Dũng đã hoàn tất hồ sơ, sau đấy, những đoạn phim bỗng dưng bị lộ, trận cuồng phong kéo tới, cuốn Dũng trỏe thành nô lệ cho học sinh của nó suốt hai ngày còn lại, đến khi có thể càu cứu Nam, nó bỗng cảm thấy lạnh gáy, nó biết cảm giác này xuất phát từ đâu, nhưng nó không dám ngẩng mặt, bởi điều nó làm, là hoàn toàn sai trái, nó đã nhận thức được như vậy từ ngày thứ hai.

Đến khi Dũng hoàn tất việc cắt bỏ giấy tờ thì cả ba con chó đều đứng trước một máy tính. Nam nói:

"Bấm vào phím enter, xem như tất cả hoàn tất, rồi bò lại đây."

Việc này, đơn giản là thủ tục quan trọng trong việc xóa bỉ danh tính của nô lệ, để chúng tự làm sẽ càng hay. Cả bọn ngoan ngoãn nghe theo, cuối cùng, chúng quỳ trước mặt Nam và Thiên.

"Giờ tao sẽ đặt tên cho tụi bây, xem như đây là ngày sinh mới của tụi bây." - Nam rời khỏi đùi Thiên, đứng lên, xoa lấy đầu của ba con chó.

Nam xoa đầu Kiệt, Trí, Dũng. Với việc hủy giấy tờ, xem như chúng đã bỏ cuộc sống trước đây, bây giờ, để bắt đầu mọi thứ mới mẻ, chúng cần được "khai sinh". Theo thứ tự, Nam đặt cho Kiệt tên "Brody", Trí là "Tucker" và Dũng là "Duke", là chó cả mà, cứ đặt đại, dù sao cũng đâu quan trọng haha. Mỗi lần kêu ra một cái tên, Nam tung lên cú đá, đá thật mạnh vào dái của mỗi con, cho chúng nhớ kĩ. Dương ngồi trên ghế nảy giờ nhìn Nhân đang quan sát chăm chú, anh gõ gõ bàn và cái rồi bảo.

"Tao với nó đi trước."

"Tụi bây không xem tiếp à?"

"Sở thích của mày, tao hiểu quá mà Nam."

Dương bỏ lại câu đó rồi dắt Nhân trở lại lầu trên, đóng lại cánh cửa tầng hầm, Nhân của bò theo Dương, tất cả các cảnh hồi nảy, chính nó đã nhìn thấy hết. Nó tự nghĩ, nếu bản thân thật sự đi theo cậu chủ, phải chăng nó cũng trở thành như thế, bỗng nhiên nó cảm thấy áp lực đè nén lên ngực nó, nó thật khó thở, từng bước bò của nó lại chậm đi, cơn suy nghĩ ấy cứ xoáy trong đầu nó, không thể nào dập tắt được.

Thứ Tư, 5 tháng 6, 2019

Chương 68 - Ngày 8 ~ Thử thách

Ngoại ô Thành phố Buôn Ma Thuột, trời không nắng ấy gắt, mọi thứ vẫn còn chút se se lạnh, tuy mặt trời đã lên đỉnh, lúc này, nếu may mắn, người ta sẽ bắt gặp được một nhóm soái ca đẹp trai đang đi bộ lang thang. Một nhóm này bao gồm bốn trai đẹp, họ mặc sơ mi trắng cùng quần tây, lại giầy da và đẹp một túi ngay lưng, nhìn vừa hấp dẫn lại năng động. Vẻ ngoài bóng bẩy thế đấy, nhưng thật tiếc, chúng chỉ là những con chó chưa qua hết kỳ huấn luyện.

"Thằng chó Kiệt, đợi tao cái coi."

Thằng Quý ở phía sau réo Kiệt, Kiệt là thằng đi nhanh nhất trong cả bọn, nó quay lại nhìn ba đưa mà mặt méo mó.

"Tụi tao nứng quá đi không nổi."

Nhìn thật kỹ, cái đũng quần tây của bốn thằng nhô rất cao, hình như bọn họ không có mặc sịp, ôi lúc biến thái. Thằng Quý, Huy, Sơn đi từ từ, cố che cái con cặc đang nhô cứng trong quần chúng, còn thằng Kiệt cứ mải miết.

"Đụ má, tao khác gì chĩnh mày."

Nhìn lại thằng Kiệt, có vẻ còn tệ hơn cả ba đứa nó, có bọt trắng ở đũng quần mất rồi, hẳn là mắc lắm đây, đụ má, mấy ngày nay nó vẫn chưa hiểu rõ được chuyện gì đã đến với chúng nó.

Đang chơi vui vẻ ở Sài Gòn thì bắt thình lình cả bọn bị tóm. Chúng là trẻ lưu manh, cùng hợp tác làm ăn để xây dựng nên một quán bar có tiếng tại Sài Gòn, đắc tội với nhiều người, nhưng tụi nó thật không tưởng tượng nỗi tụi bắt cóc này tính làm gì. Vốn dĩ hiện tại chúng đang ngồi ở nhà, thảnh thơi trên ghế xa lông, thích làm gì thì làm chứ không phải như lao động khổ sai này. Thằng Kiệt nhớ lại những ngày qua mà rùng mình, nó muốn chảy nước mắt. Dưới lớp quần áo này, ai sẽ trả cho tụi nó cuộc sống bình thường nữa.

Hai cái vú hồng đậm nào còn như xưa, đã bị xỏ khuyên, mà khuyên không phải dạng nó, mà còn rất to, như muốn banh rộng vú tụi nó. Cái lưỡi bị xỏ một khuyên lớn ở đầu và hai khuyên nhỏ ở trong, cái việc xỏ này thằng Quý hay xỏ mấy thằng bot để nó bú cu sướng hơn, nhưng nào ngờ có ngày mình lại bị. Con cặc thì bị xẻ ở đầu khấc, làm cho ngay cả ngón cái của tay cũng đút vào được, mà chưa hết, chúng biết chúng được cho một loại chất gì đó, đái không hết mà xuất tinh cũng không xong, cứ rỉ nước và nứng. Lông trên người bị cạo sạch chừa mỗi tóc và lông mài, nhìn như trẻ sơ sinh. Nếu đơn giản vậy thì chúng nghĩ, khi thoát chúng vẫn sẽ trở về sống bình thường được, nhưng nào như vậy, hai quả trứng dái của chúng, đều đã bị lấy đi, và chúng biết, chúng bị nhét gì đó vào, khiến hai dái cứ nặng nặng mà không còn tinh hay gì nữa.

Việc biết cơ thể mình bị biến đổi không phải là đau khổ nhất, mà là tận mắt chứng kiến và cảm nhận tất cả mới là đau khổ nhất. Tất cả các quá trình trên, khi trải qua, chúng hoàn toàn tỉnh táo, chúng không được tiêm thuốc tê gì cả, thần kinh của chúng căng thẳng đến độ muốn ngất đi, nhưng làm sao cũng không ngất được. Đau nhói, khổ sức cùng cực, tay chân run rẩy như sắp chết vậy. Sau một ngày cải tạo sơ sơ cơ thể như vậy, công cuộc huấn luyện càng gian khổ hơn. Chúng không rõ bản thân đã làm sai gì, đúng như kiểu đưa án tử hình mà không hiểu nguyên do. Thế nhưng, vào sáng hôm nay, chúng đã hiểu hết, ra là hôm ở bể bơi, chịch một thằng nhóc, đụng nhầm chó cảnh của một tên cuồng bạo, mới thê thảm như vậy.

Bốn người đàn ông, bao gồm tên cuồng dâm đó, ra một thử thách với tụi nó, nếu tụi nó làm được, thì tụi nó sẽ có lại tự do, các tổn thất trên cơ thể sẽ được phục hồi, riêng hai trứng dái sẽ không thể quay lại, đó là bài học của chúng.

"Trong một tuần, tụi bây đi bộ về Sài Gòn thì xem như tụi bây thoát."

Tên mặc đồ cảnh sát nói như thế, bốn thằng nó thấy điều này là không thể, làm sao có thể đi bộ về Sài Gòn được chứ, rõ ràng là tụi nó bị chơi. Nhưng tụi nó vẫn đồng ý, bởi, chủ cần thoát khỏi đây, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Con đường đi tới tự do có vẻ dài. Lỗ đít chúng được mở rộng ra, một lỗ sắt được nhét vào bên trong, khiến lỗ đít luôn mở, và một cái nắp đậy, có thể tự tay kéo nắp đậy ra, vì nó như cái lọ vậy. Nhưng bản thân chúng sẽ không thể kéo cái lỗ sắt kia ra được, chỉ có thể dùng dụng cụ mới kéo ra.

"Không trung thực là game over."

Tên cảnh sát lại nhắn mạnh như thế, chúng biết ý tên này là gì. Cái lọ kia mở to đít nó như lọ đựng phân, khi thấy lọ nặng, tự mở nắp đổ ra, nhưng nếu không muốn phiên thức, thì uống dịch dinh dưỡng bên túi tụi nó được cho. Mỗi đứa cầm trong tay năm trăm nghìn, ít nhất vẫn có tinh thần nhân đạo nhỉ. Cái quần ở chỗ đít bị rọc một đường, gió cứ lùa vào theo từng bước đi, con cặc không gì ràng buộc thì cứ lắc lắc. Trước đó cả bốn tên này không hẳn không đi bộ từ Sài Gòn ra đây, nhưng lúc đấy là tự đi ra Đà Lạt, sức bền, lại ăn chơi thoải mái, đoán trừng đi ngủ nghỉ mất tầm bốn năm ngày gì đó. Nhưng đó là quá khứ, hiện tại nhìn xem, bên nhoài vẫn dáng vẻ đó, nhưng bên trong đã bị tàn phá tột độ. Nói chứ, dù bị hành như vậy nhưng con cặc nứng chết được, vì hai tinh hoàn đã được lấy ra nên việc sục không có ý nghĩa gì có lắm, thế mà chúng vẫn muốn sục. Việc thay viên bi sắt chỉ là tạm thời để tăng kích thích, có thể vài năm nữa cơ quan này sẽ hoại tử, lúc ấy sẽ bị cắt bỏ, đây chính là thiến thật sự, để chúng nếm trải nổi đau từ từ. Trong lúc phẫu thuật, ống dẫn đến tinh của chúng được nối lại vào buồng đái, tức là lúc sục, nếu chúng sướng chúng vẫn đái, bình thường vẫn đái, con cặc đúng nghĩa chỉ dành để đi đái.

Bốn đứa nó đã tính với nhau, đi đến ngoại thành Buôn Ma Thuột thì sẽ gọi xe đi về, bọn chúng giờ chỉ còn nửa cái mạng, chả sợ gì cả, huống hồ đưa tiền thế này, chả phải thả chúng đi à. Chúng nghĩ bản thân sắp thoát rồi, mà giờ cũng trưa, chúng bỗng đói bụng.

"Nghỉ mệt chút đi, tạo chịu hết nổi rồi."

Thằng Huy rên rỉ, nó đau thật, nghĩ coi, có một cái như cái thố ở đít thì sao mà sung sướng nổi.

"Cặc bốn đứa cứng ngắc mà dám vát mặt vào quán à?"

Thằng Sơn bác bỏ ý kiến, nhưng công nhận nó cũng đói rồi.

Bàn qua bàn lại với nhau, bốn đứa nó quyết định, thôi thì cố khép nép lại, lếch vào quán, chứ cái dịch dinh dưỡng ơi, có chết cũng không uống. Tụi nó đặt đít xuống ghế rất nhẹ, chân muốn nhũng ra, cả bọn thở phào. Thức ăn nhanh chóng được mang lên, ăn qua ăn lại cũng là chuyện của nửa tiếng sau.

Tụi nó mượn điện thoại của chủ quán, bắt đứt gọi, không lâu sau thì thằng Kiệt tức giận, cả bọn nghe xong cũng nổi điên, nhưng làm được gì đâu, đành phải cắn răng, cố gắng trở về lại Sài Gòn. Đi ra đường cái một hồi, nhìn thấy chiếc taxi đang đậu, tụi nó ngoắc lại, xong bước lên.

"Tiền anh đây, giờ mặc kệ mấy tôi làm gì, cứ lái."

Chúng mặc kệ tài xế, cứ thế lên xe, đây là taxi 7 chỗ, có vẻ khách ế nên đã dựng ở bên vỉa hè khá lâu. Thằng Huy đưa cho tài xế một triệu rưỡi, bảo trở về Sài Gòn, có gì sẽ boa thêm, mà cũng đừng nhìn xuống, họ sẽ làm chuyện đại sự.

Đau thì đau thế thôi nhưng nhu cầu sinh lý cũng cần phải giải quyết. Thằng Kiệt và Huy ngồi hàng ghế trước, thằng Sơn với Quý ngồi hàng ghế sau, bọn chúng lần lượt móc con cặc ra mà sục. Bọn chúng biết bọn chúng bị "thiến" rồi nhưng hứng quá thì thằng nào chịu nổi, cứ sục theo bản năng mà thôi. Đôi tay đưa lên vuốt nhè nhẹ, cái miệng bốn thằng phát ra tiếng rên khác nhau, thằng Kiệt với Sơn rên nhè nhẹ, thằng Huy thì rên khí thế còn thằng Quý rên như bị đứa nào hiếp vậy. Mặt bọn chúng vì đi dưới nắng cũng đỏ au, một tay sục, một tay còn lại tự mân mê vú của của mình. Thằng Quý khác bọn còn lại, nó mân mê cái lỗ đít của nó, nó sung sướng rung người.

"Chút ra nước đái, a...a... Thì để đâu giờ?"

Thằng Kiệt tuy sục nhưng vẫn còn lý trí, nó biết ống dẫn nó được nối với buồng đái, thế nào cũng đái ra thôi. Thằng Huy rên rung tay, chỉ về mấy cái ly sau mỗi ghế, taxi này đúng là tâm lý mà. Thằng Kiệt lấy, ba thằng kia cũng lấy. Tụi nó như quên mất sự hiện diện của tài xế, vô tư như thế.

"A..a....a..."

Cả bọn, trước sau đều đái ra vì sướng. Như lúc đái lại rất buốt cặc, vì dung dịch ở thân cặc gây nước đái cứ nghẹn ngào, tụi nó dồn sức mà ra, xè xè, rốt cuộc đứa nào cũng thỏa mãn, cầm trên tay một ly nước đái vàng khè. Đúng là tụi chúng bị biến đổi, nhưng mà sao chúng thấy thỏa mãn bởi cảm giác này, chúng chưa từng sung sướng đến như vậy, sướng hơn hẳn việc bắn tinh luôn.

"Cái này...bỏ?"

Thằng Quý cầm ly lên hỏi, thằng Huy ngăn lại, bảo:

"Mày hửi thử đi."

Chả hiểu sao thằng Huy thấy nước đái thơm phết, làm nó nuốt nước miếng ực ực. Trong lúc bị chơi, chúng được dạy uống nước đái, nhưng không lẽ đến nổi thèm thế này à, hửi mà cũng thấy lân lân, huống chi đây là nước đái của chúng. Ba thằng còn lại cũng hửi theo, cảm giác tương tự như Huy. Muốn đổ đi nhưng không nỡ, thế là ực ực, cả bọn uống xuống, uống xong còn ợ một tiếng to, ôi nó ngon.

Lúc uống xong, thằng Kiệt nhìn ra xửa sổ, khoang, thằng cha tài xế trở tụi nó đi đâu vậy, nảy giờ mù mờ mà không để ý, đến đâu mất rồi, đây đâu phải đường về Sài Gòn.

"Ê..."

Kiệt nhìn ba đứa kia đều vào trạng thái mê mang, ngay cả nó cũng vậy, từ lúc nào mà đã thế, lần cuối nó nhìn thấy là khuôn mặt tài xế phản chiếu qua kính chiếu hậu, đụ má, cái con mắt sắc lẻm đó, cái lưỡi liếm mỗi đó, là thằng đã bắt cọc tụi nó chứ ai, nhưng nhận ra thì đã quá muộn rồi, muộn màng là từ lúc nhặt cái trứng rung của thằng Nhân mất rồi.

Tại khu biệt thự, Nam ngồi lên đùi Thiên mà nhún nhún, hai kẻ điên này cứ thích chơi trò trẻ con thế này trong các cuộc nói chuyện nghiêm túc, à không, có mỗi Nam thôi, còn Thiên thì chiều Nam. Dương nhận một cuộc điện thoại rồi quay lại.

"Thằng Tân như ý nó rồi, hên xui nó sẽ quay lại."

Cường cười:

"Đúng là rảnh rỗi, lấy việc đẩy giá làm cớ, sao không bảo thẳng đây là sở thích mới của nó?"

Dương mặc kệ, sở thích gì cũng được, mục đích cuối cùng là hủy hoại hết bọn nó, dám đụng đến vật của anh, đúng là không biết sống chết.

Mục Lục

MỤC LỤC [30/10/2018 - 01/12/2021] Hợp đồng Bạo dâm  Chương 1 - Làm quen Chương 2 - Ngày đầu gặp mặt  Chương 3 - Hình thức  Chương 4 - Khóa c...